Hắn không tin cứ như vậy mà Thiên Đạo còn có thể tác hợp hắn và Sở Ngôn.
Mọi người đồng thanh đáp lời, nhưng trong lòng mỗi người lại có suy nghĩ khác nhau.
Có đệ tử tán thưởng Lâm Tức không hổ là ma tu, việc chống lại Thiên Đạo nghĩ thôi đã thấy rất kích thích. Cũng có đệ tử cảm thấy Thiên Đạo đã có sắp đặt, hành động này của Lâm Tức e là chỉ làm công vô ích.
Thậm chí còn có người lén Cửu Tiêu và Lâm Tức mở sòng cá cược, tỷ lệ cược hiện tại là một ăn hai, chênh lệch không lớn.
Bên kia, Sở Ngôn tuy một đêm không ngủ, nhưng vì Lâm Tức lúc hoan hảo với nàng đã dùng pháp song tu, nên nàng cũng không cảm thấy quá mệt mỏi, ngược lại tu vi còn tăng lên không ít.
Sau khi Lâm Tức rời đi, nàng niệm một câu quyết, nhanh chóng thanh tẩy cơ thể rồi mặc quần áo, lúc này mới cho đệ tử Lạc Nhật Loan ngoài phòng vào.
Vị đệ tử đó đẩy cửa vào, chính là người hôm qua đã tiếp đãi Sở Ngôn.
Sở Ngôn nhớ nàng ta tên là… Trầm Nguyệt.
Trầm Nguyệt là đại đệ tử dưới trướng trưởng lão Mộ Dương, cũng là đồ đệ đầu tiên mà ông ta xâm hại. Khi đó, trưởng lão Mộ Dương còn không lão luyện như bây giờ, đã tốn không ít công phu theo đuổi dần dần, lúc này mới thành công hại nàng, và lấy đó làm áp chế, bắt nàng giúp mình tiếp tục hại người khác.
Trầm Nguyệt không phải không từng liên thủ với các sư muội cũng bị hại để đấu tranh, kết quả là những sư muội liên thủ với nàng đều c.h.ế.t một cách kỳ quặc, còn nàng cũng bị dọa cho mất mật, không còn ảo tưởng mình có thể thay đổi được gì.
Nàng từ sự thống khổ ban đầu cho đến bây giờ đã thành thói quen, nhưng hồi tưởng lại thần thái ngây thơ của Sở Ngôn hôm qua, nàng vẫn không nhịn được mà dâng lên cảm giác áy náy đã có từ nhiều năm trước.
Áy náy? Một tu sĩ xuất thân từ hạ giới cỏn con, nàng ta có tài đức gì?
Trầm Nguyệt xua đi sự áy náy, sợ mình lại nổi lòng từ bi, nàng còn không ngừng nhắc nhở mình, sau đêm qua, đứa trẻ ngây thơ đó phần lớn đã hận c.h.ế.t nàng, nàng cần gì phải vì thế mà lãng phí tâm tư, tự chuốc phiền não.
Trầm Nguyệt lạnh mặt, vừa đi vào trong nhà, vừa lớn tiếng bảo Sở Ngôn mặc quần áo, theo nàng đến chủ phong đăng ký nhận ngọc bài thân phận đệ tử nội môn. Kết quả mới xuyên qua rèm châu đến phòng trong, nàng liền nhìn thấy Sở Ngôn tóc tai hỗn loạn mặc bộ váy đỏ hôm qua nàng đưa, đứng tại chỗ không biết làm sao, cũng không dám nhìn nàng.
“Sư tỷ, ta, ta không tìm thấy quần áo hôm qua đã thay, tỷ có thể, có thể cho ta mượn một bộ không?” Giọng của Sở Ngôn nghe có chút khàn, âm lượng cũng rất nhỏ, lắp bắp, rất gian nan mới nói hết một câu hoàn chỉnh.
Bộ váy bị xé hỏng mấy chỗ, lại bẩn lại nhăn, trên làn da không bị che khuất còn lưu lại những vệt đỏ, trông rất đáng sợ — một bộ quần áo như vậy đương nhiên không thể mặc ra ngoài gặp người. Nhưng nhìn thấy Sở Ngôn trước mắt đang nỗ lực để thích ứng với kết quả này, ngay cả sợ hãi và căm hận cũng không dám, chỉ biết lấy hết can đảm nhỏ giọng xin mình cho mượn một bộ quần áo, Trầm Nguyệt đột nhiên nhớ lại chính mình ngày xưa.
Trầm Nguyệt gắng gượng kìm nén những cảm xúc chỉ chực trào ra, quay mặt đi nói: “Ngươi ở đây chờ ta.”
Nói xong xoay người định rời đi.
Sở Ngôn thấp giọng nói: “Cảm ơn sư tỷ.”
Trầm Nguyệt đột nhiên dừng chân, không dám tin hỏi: “Ngươi cảm ơn ta?”
“A?”
Trầm Nguyệt xoay người, từng bước tiến lại gần Sở Ngôn, trên mặt là sự hung ác bất ngờ: “Ta trơ mắt nhìn ngươi nhảy vào hố lửa mà không cứu ngươi, ngươi lại còn cảm ơn ta? Ngươi ngu ngốc à?”
“ Nhưng mà…” Sở Ngôn kéo khóe miệng, cố gắng nở một nụ cười: “ Nhưng mà sư tỷ, trông tỷ cũng rất khổ sở mà.”
Trầm Nguyệt sững sờ, môi khẽ run, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, để nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt.
“Sư tỷ?!” Sở Ngôn sợ hãi, nàng lảo đảo đi về phía Trầm Nguyệt, Trầm Nguyệt lại vì không muốn người ta thấy dáng vẻ mất kiểm soát của mình mà ngồi thụp xuống, và ôm chặt hai đầu gối.
Trầm Nguyệt không thể kiểm soát mà bật khóc thành tiếng, bàn tay nắm chặt cánh tay dùng sức đến mức móng tay gần như bật ra, kẽ móng tay đều chảy máu.