Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 104: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Hoắc Ngập dứng dậy, về lại ghế ngồi xuống, bình thường hỏi: “Đào được gì rồi?”

Tiếng tim Lâm Kiều đập giống như át đi giọng nói của anh, “Chưa đào được gì hết.”

“Cho chị cơ hội, vẫn không thắng được, nếu còn thua thì phải nhận phạt.”

Nhận phạt?

Lâm Kiều bỗng nhiên nghĩ đến trò chơi hôm ở KTV, trong lòng hơi hoảng hốt, “Phạt gì?”

Hoắc Ngập duỗi tay tới, ngón trỏ hơi cong, nhẹ nhàng búng lên trán của cô, cười nói: “Búng trán đi.”

Lâm Kiều bị anh búng lên trán, tuy rằng không đau, nhưng đôi mắt lại theo bản năng chớp chớp, hồi lâu sau cô mới nghĩ đến nói chuyện, “ Nhưng tôi còn chưa thua, cậu đã búng.”

Hoắc Ngập cười khẽ, duỗi tay vén tóc lên rồi tới gần, thanh âm nhợt nhạt, “Vậy chị có thể búng lại.”

Lâm Kiều nhìn gương mặt đẹp của anh đột nhiên tới gần, nỗi lòng nhảy dựng, đột nhiên suy nghĩ, anh là người tốt đẹp như vậy, về sau sẽ có bạn gái, có phải cũng sẽ dịu dàng cùng cô ấy chơi trò chơi như vậy hay không?

Lâm Kiều vì ý tưởng đột nhiên nhảy ra này mà sửng sốt, vội vàng lắc đầu ném ra ngoài, không dám nhìn anh.

Tống Phục Hành chuyển trường, Kha Kiến Thông nằm viện, thời gian rất nhanh đã trôi qua, mọi người cũng chỉ ngẫu nhiên nhắc lại chuyện này.

Tiết tự học buổi tối sắp bắt đầu, Lâm Kiều cùng Cố Ngữ Chân tới phòng học, đột nhiên nhớ ra là quên mang sách luyện tập, chỉ có thể để Cố Ngữ Chân đi trước còn mình về phòng ngủ lấy.

Trên đường đi về, trong mơ hồ hình như nhìn thấy bóng dáng của Hoắc Ngập ở phía trước, cô đi chậm lại một chút.

Bạn học bên cạnh đi ngang qua nói hăng say, “Kha Kiến Thông lớp bên cạnh đã trở lại, còn nói muốn phế bỏ một bàn tay của Tống Phục Hành, cũng đến cạn lời, đầu cũng đã bị người ta đập cho nở hoa, còn lên giọng như vậy.”

“Nhà cậu ta giàu, đương nhiên không sợ, cũng may nhà Tống Phục Hành cũng giàu, nếu là người thường, vướng phải loại chuyện này tuyệt đối sẽ bị bắt nạt đến chết.”

“Sáng nay Kha Kiến Thông còn đi tìm lớp trưởng lớp hai, chắc là muốn hỏi trường Tống Phục Hành chuyển tới, không biết lại định gây ra chuyện gì nữa đây?”

“Tống Phục Hành chuyển tới trường học nào? Tốt nhất đừng để bị tìm được, Kha Kiến Thông tuyệt đối không có ý để yên, nhà cậu ta không quản được cậu ta, nếu thật sự xảy ra chuyện thì đã chậm rồi.”

“Người như Hoắc Ngập lịch sự dịu dàng lại dễ nói chuyện, nói không chừng thật sự sẽ bị Kha Kiến Thông làm cho sợ tới mức mà nói ra mất, trong nhà Tống Phục Hành có giữ kín lợi hại như thế nào cũng vô dụng.”

Lâm Kiều nghe vậy hơi dừng bước chân, buổi sáng hôm nay cô có thấy Kha Kiến Thông, trên đầu còn quấn khăn trắng, đã vội vã về trường học, có thể thấy được lòng trả thù nặng bao nhiêu.

Tống Phục Hành đã chuyển trường, cậu ta lại tìm tới Hoắc Ngập, chắc là thấy anh dễ nói chuyện, nếu như không hỏi ra được, khó tránh khỏi sẽ trút tức giận lên người anh.

Lâm Kiều có chút lo lắng, xoay người xuống lầu.

Nhưng vừa mới đảo mắt, đã không thấy bóng dáng của Hoắc Ngập đâu nữa, vừa rồi vẫn còn thấy…

Lâm Kiều tìm một vòng cũng không tìm thấy, tiết tự học buổi tối sắp bắt đầu, trên đường không còn mấy người, cô chỉ có thể về phòng học trước.

Cô ngồi xuống không bao lâu, bạn học trong phòng học cũng lục tục đến đông đủ, Hoắc Ngập cũng đã tới, anh đưa đồ uống trong tay cho Lý Thiệp.

Lý Thiệp nhận, “Được đấy, của cậu đâu.”

“Không khát.” Hoắc Ngập về chỗ ngồi, dáng vẻ ôn hòa.

Hóa ra là mua nước uống giúp Lý Thiệp, khó trách đã không thấy tăm hơi.

Lâm Kiều thấy anh không có việc gì cũng không nghĩ nhiều nữa, quay đầu nghiêm túc làm bài tập.

Mấy ngày nay Hoắc Ngập có phụ đạo cho cô, trên cơ bản cô đã có thể tự mình làm được bài, tuy rằng tốc độ không nhanh lắm, nhưng cọ tới cọ lui cũng có thể giải ra.

Cô càng ngày càng thấy ngại khi đi hỏi anh bài tập, bởi vì cứ nghe được giọng nói dịu dàng của anh thì sẽ thất thần, thậm chí có đôi khi tiếng tim đập còn lấn át cả giọng nói của anh.

Làm cô không tĩnh tâm để học tập được …

Lâm Kiều làm bài xong, cũng không đi hỏi anh, tự mình cân nhắc cả đêm, miễn cưỡng có thể viết ra đại khái các bước giải.

Đang vui sướиɠ vì mình có tiến bộ, ngày hôm sau tiết tự học buổi sáng lại có chuyện lớn xảy ra.

Lưu Hữu Dung vừa đến lớp đã bị gọi đi luôn, mở hội nghị khẩn cấp giữa các chủ nhiệm lớp, tiết tự học hoàn toàn không có ai quản, trong phòng học cãi cọ ồn ào.

“Kha Kiến Thông đã xảy ra chuyện.” Một bạn nam đi sang lớp bên cạnh hỏi thăm chuyện, khi quay về mặt bị dọa trắng bệch, “Ngày hôm qua Kha Kiến Thông không về ký túc xá, mấy người trong phòng ngủ cho rằng cậu ta lại đi ra ngoài chơi, nên không để ý, kết quả buổi sáng hôm nay được phát hiện là bị nhốt ở trong phòng thiết bị.”

Lâm Kiều nghe thấy những lời này liền nhìn sang, loại phương pháp trả thù này, làm người ta sởn tóc gáy…

“Trong phòng thiết bị, vậy cậu ta c.h.ế.t chưa?!”

“Không có! Là bị nhốt cả đêm trong đó nên sợ hãi.”

“Ôi mẹ, cậu làm tôi sợ muốn chết!” Một nam sinh duỗi tay vỗ ngực.

Nam sinh khi quay về sắc mặt có chút khó coi, “ Tôi cảm thấy cùng với việc cậu ta sắp c.h.ế.t cũng không khác nhau lắm, khi Kha Kiến Thông được đưa ra ngoài chân cũng đứng không vững, sắc mặt trắng xanh, hỏi tình huống của cậu ta thế nào cũng không dám nói chuyện, cứ mở miệng nói mình sợ c.h.ế.t gì đó, ngớ ngớ ngẩn ngẩn, cứ như đầu óc có vấn đề.”

Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 104: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!