Độ ấm trên người anh như có như không truyền đến, chân rất dài, cũng rất cứng rắn, cộm cô đến sợ.
Chân cô bị mềm đứng không vững, nhìn anh mà lộ ra một nụ cười cứng đờ, biểu tình còn có chút ngoan ngoãn như vậy kèm theo bên trong.
Hoắc Ngập nhìn cô thật lâu, lâu đến mức cô cười cũng cứng đơ ra rồi, khóe môi anh mới hơi cong lên, lộ ra một chút ý cười.
Khi tới Hoắc gia, Lâm Kiều vội vã xuống xe, về phòng của mình.
Hoắc Ngập cũng không có ý gì là muốn hỏi, Lâm Kiều thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng tâm tình lại vô cùng phức tạp.
Cô bình tĩnh lại, càng nghĩ càng cảm thấy mâu thuẫn.
Cô luôn trong lúc không ý thức được mà nhớ tới lời nói của Trần Thi Nam, nhớ tới anh từng cùng Trần Tuyên Trùng cười đùa, nhớ tới trên người anh đã từng có mùi thuốc nhàn nhạt, nhớ tới Mạnh Thành không sợ trời sợ đất lại chỉ sợ anh …
Cô tìm lý do cả đêm, buổi sáng dậy, vẫn không cách nào thuyết phục chính mình phải tận mắt nhìn thấy được chứng cứ.
Cái ổ khóa kia là có từ những năm đầu, hiện tại căn bản không thể mua được loại giống như vậy nữa, phần ghi chép mua sắm lại rất khó tìm được, nhưng sao có thể xuất hiện hai cái giống nhau như đúc?
Lâm Kiều đột nhiên thấy tâm phiền ý loạn, nghe thấy bên ngoài có tiếng mèo con kêu to, đứng dậy mở cửa phòng liền thấy Bánh Trôi Nhỏ, đang muốn chui vào phòng cô.
Cô nhìn thấy Bánh Trôi mà trong lòng mềm nhũn, cúi người bế nó lên, “Sao em lại chạy tới chỗ này thế, là muốn tìm chị chơi sao?”
Mèo béo nhỏ “meo” một tiếng, nằm ở trong lòng n.g.ự.c cô ngoan vô cùng.
Lâm Kiều ôm nó đi xuống dưới lầu, vừa bước chân xuống cầu thang, đã nhìn thấy Hoắc Ngập.
Ở trước bàn đọc sách gần cửa sổ sát đất, trên bàn có đặt một ly nước, anh ngồi ở dưới ánh mặt trời đọc sách, thấy cô đi xuống, cười chào hỏi, “Tối hôm qua ngủ ngon chứ?”
“Cũng được.” Lâm Kiều mang tâm sự nặng nề, ôm Bánh Trôi Nhỏ đi xuống cầu thang, đi được vài bước ra ngoài, vẫn nhịn không được quay đầu nhìn về phía anh, “ Tôi đã thấy ổ khóa kia trong ngăn bàn của cậu.”
Có vẻ Hoắc Ngập cũng không thấy ngoài ý muốn chút nào, đến đầu cũng không nâng lên, nhẹ nhàng bâng quơ trả về một chữ, “À.”
Lâm Kiều ngây ngẩn cả người, đầu óc đều trống rỗng.
Anh đây là có ý gì? Là thừa nhận sao, thậm chí đến lời biện giải cũng không có?
Anh thật sự là người đã nhốt Kha Kiến Thông sợ tới mức phải đi gặp bác sĩ tâm lý?!
Lâm Kiều hô hấp có chút không thoải mái, xoay người đi đến trước mặt anh, cưỡng chế cảm xúc phức tạp trong lòng mình, “Người kia thật sự là cậu?”
Hoắc Ngập ngẩng đầu nhìn, cười nói, “Chị cũng đã đoán được, vì sao còn muốn hỏi?”
Lâm Kiều không thể tin được, “Cậu cảm thấy đây chỉ là trò đùa dai đơn giản thôi sao?”
“Chẳng lẽ không phải à?” Hoắc Ngập tùy ý khép sách lại, “Nếu không phải chỉ đang đơn giản dạy cậu ta một bài học, vậy chị nghĩ rằng cậu ta có thể nhẹ nhàng đi ra ngoài như vậy sao?”
Nhẹ nhàng?
Đã dọa đến mức phải đi gặp bác sĩ tâm lý, còn nhẹ nhàng?
Lâm Kiều càng nghe càng sợ hãi, anh căn bản chẳng thấy đây là chuyện lớn, vậy về sau phạm pháp, có phải cũng không có việc gì to tát hay không!
Bánh Trôi Nhỏ cảm giác được không khí giữa bọn họ không đúng, vội vàng từ trong lòng n.g.ự.c cô nhảy xuống, chạy như bay.
Lâm Kiều nhìn anh vẫn không quan tâm như vậy, l*иg n.g.ự.c khó nén phập phồng, giọng điệu cứng rắn, “Thứ hai tôi sẽ nói với giáo viên, cậu tự chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
Hoắc Ngập cười ra tiếng, duỗi tay lấy điện thoại đưa sang, “Có thể đó, không cần chờ tới thứ hai, tôi hiện tại liền có thể gọi điện thoại giúp chị.”
Lâm Kiều nhìn bộ dáng không để bụng của anh, cũng có chút kích động, “Cậu không cần phải phô trương thanh thế, cậu cho rằng tôi không dám nói sao?”
“Chị nói đi.” Hoắc Ngập duỗi tay giơ màn hình điện thoại đối diện cô, vẫn nhẹ giọng cười nói như cũ, “Nhận.”
Màn hình điện thoại đã hiện ra khung trò chuyện, bên trong truyền đến một tiếng “Alô”, là giọng của Lưu Hữu Dung!
Đồng tử trong mắt Lâm Kiều co lại, có chút khϊếp sợ đến hoảng loạn, anh thật sự gọi cho chủ nhiệm lớp, anh điên rồi!
Lâm Kiều không duỗi tay, trong điện thoại lại truyền đến giọng nói, “Hoắc Ngập, em tìm cô có việc gì sao?”
Hoắc Ngập thấy cô bất động, cười nói một câu, “Cô Lưu, Lâm Kiều có chuyện muốn nói với cô.”
Anh nói xong lại đưa điện thoại đến gần một chút, tựa như đang hỏi cô, không phải muốn nói với giáo viên sao, sao vẫn còn không nhận điện thoại?
Lâm Kiều không nghĩ rằng anh lại không kiêng nể gì như vậy, cô hô hấp càng thêm khó khăn, chậm rãi duỗi tay nhận điện thoại, động tác có sự do dự.
Hoắc Ngập đột nhiên bắt lấy cổ tay của cô, kéo cô ngồi xuống, đặt điện thoại vào bên tai cô, tới gần cô nhẹ giọng nói một câu, “Nói lời chị muốn nói.”
Lâm Kiều bị động tác kéo xuống của anh làm hoảng sợ, suy nghĩ cũng có chút hỗn độn, theo bản năng nhận lấy điện thoại anh đặt bên tai.
Hoắc Ngập thu tay về, cô cầm điện thoại của anh, cảm thấy nặng vô cùng, thậm chí có chút cầm không xong, “Cô Lưu…”
Trong điện thoại truyền đến giọng của Lưu Hữu Dung, “Lâm Kiều, em có chuyện gì muốn nói với cô sao?”
Lâm Kiều nghe giọng nói của Lưu Hữu Dung, nhìn Hoắc Ngập ở trước mắt vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì, trong lòng quằn quại thật lâu, c*n m** d***, mới thong thả mở miệng, “… Cô Lưu, em muốn hỏi một chút, chúng em có cần làm bài tập trong cả cuốn AB hay không ạ?”