Lâm Kiều nhìn mắt Hoắc Ngập, đối diện tầm mắt anh, vẫn bình tĩnh như cũ, không giống bộ dáng tức giận.
Nói không chừng, có lẽ cậu ấy cũng không ghét Trần Thi Nam quấy rầy.
Cô nghĩ đến đây, quay đầu bỏ qua.
Trần Thi Nam thấy bộ dáng làm lơ của cô thì càng tức giận, đá văng ghế đi lên, "Cậu điếc à, cùng cậu nói chuyện còn không nghe thấy?"
Vương Trạch Hào tiến lên ngăn cản, "Ai, Nam tỷ, bình tĩnh lại, cậu ấy vừa tới trường học vẫn chưa hiểu chuyện đâu, đừng tức giận làm gì."
Trần Thi Nam nổi nóng, đẩy tay Vương Trạch Hào ra, "Cũng không phải việc của cậu, còn muốn ở chỗ này giả làm người tốt, chẳng lẽ thích nó sao? Có thấy ghê tởm hay không, lại đi thích cái loại con gái ngây thơ như vậy!"
"Bạn học Trần ở lớp cũng là bộ dạng này sao?" Hoắc Ngập bỗng nhiên mở miệng.
Giọng nói của anh vẫn rất dịu dàng, hoàn toàn không vì sự việc gây rối trước mắt mà tức giận. Anh thậm chí còn không có cảm xúc d.a.o động, bấy kỳ ai ở trước mặt đều có thể gây rối.
Cho dù Trần Thi Nam là một cô gái xinh đẹp, ngày thường trang điểm thêm chút, người khác cũng chỉ coi là điêu ngoa tùy hứng, hiện tại đối diện với anh lễ phép ôn hòa lại có vẻ như không có giáo dưỡng.
Trần Thi Nam nhìn về chỗ Hoắc Ngập, không nói gì.
Hoắc Ngập khép lại sách trên tay, nhìn về phía Trần Thi Nam, " Tôi không thích nữ sinh nói quá lớn, thật ồn ào."
*
Buổi chiều tan học, Hoắc gia sẽ cho xe đến đón cô.
Lâm Kiều quay về ký túc xá thu dọn đồ đạc, chuyện buổi trưa đã được truyền khắp, các bạn học trong ký túc xá đều đang thảo luận.
"Nghe nói trưa hôm nay Trần Thi Nam lớp ba đến lớp hai, trắng trợn táo bạo đùa giỡn lớp trưởng lớp hai."
"Lớp trưởng lớp hai chắc vẫn là Hoắc Ngập, tôi biết cậu ấy, thành tích vô cùng tốt, cậu ấy cùng Tống Phục Hành không phân cao thấp, không phải cậu ấy đứng đầu, thì chính là Tống Phục Hành đứng đầu, dù sao vị trí đầu tiên đó cũng không dành cho người khác."
"Gia cảnh tốt, thành tích tốt, tính cách tốt, lớn lên còn đẹp trai, cũng khó trách Trần Thi Nam muốn nhào tới."
"Trần Thi Nam thật sự tra, nghe nói hôm nay còn cưỡng hôn Hoắc Ngập, liều mạng như vậy cũng quá ghê tởm." Lục Y Y cầm quần áo trên tay, nhìn Cố Ngữ Chân, "Ngữ Chân, hôm nay cậu có thấy rõ không, thật sự hôn sao?"
Cố Ngữ Chân ngồi ở vị trí đọc sách, bị hỏi còn hơi xuất thần, sửng sốt, " Tôi.. buổi trưa không ở phòng học." Cô ấy lúc đó đi xem nam sinh kia đánh bóng rổ, bất tri bất giác liền qua buổi trưa.
"Vậy còn Lâm Kiều?"
Lâm Kiều xua tay, lắc đâu không nói chuyện.
Lục Y Y cho rằng các cô đều không ở đó, có chút đáng tiếc, "Chắc là hôn thật rồi, bằng không sao lại truyền đi lớn như vậy? Tôi cảm thấy Hoắc Ngập quá nguy hiểm, tính tình tốt còn dịu dàng, học sinh xuất sắc như vậy chắc ở nhà được bảo hộ như hoa trong nhà kính, Trần Thi Nam theo đuổi gắt gao, còn rất được các nam sinh khác hoan nghênh, nam sinh lớp tôi còn tôn cậu ta làm nữ thần, lớn lên xinh đẹp, cấp bậc giáo hoa*, như vậy rất có cảm giác đó."
*Giáo hoa: Tương tư như giáo thảo, giáo hoa chỉ người xinh đẹp nhất.
Nứ sinh khác buông sách trong tay xuống, có chút khó chịu khi nam thần Hoắc Ngập dịu dàng như vậy sẽ bị Trần Thi Nam thu vào trong tay, "Các cậu có biết việc trước kia của Trần Thi Nam không, chính là khi vừa mới lên lớp chín thôi mà đã đánh nhau với một nữ sinh lớp mười một, còn gọi thêm côn đồ đi giáo huấn nữ sinh, nữ sinh kia bị dạy dỗ, sau này lập tức chuyển trường."
"Cái này tôi vẫn còn nhớ rõ, lúc đó nháo rất lớn, chắc sẽ bị ghi tội thôi, chuyện lớn như vậy trường học cũng không để cậu ta thôi học sao?"
"Làm sao có thể, ba cô ta quen biết hiệu trưởng, quan hệ rất tốt, hơn nữa trong nhà còn có quyền thế, là thiên kim của bạn mình, đương nhiên phải mắt nhắm mắt mở."
Lục Y Y thở dài, đi tới ban công thu tất, giọng nói có chút nhỏ, nhưng vẫn nghe được rõ ràng, "Hoắc Ngập tính cách dịu dàng như vậy, về sau khẳng định sẽ bị Trần Thi Nam hạ gục, Trần Thi Nam trốn học có nhóm, ngày nào cũng cùng nhóm du côn ở lớp năm đi chơi, hút thuốc uống rượu trốn học đánh nhau, chướng khí mù mịt, học sinh không giống học sinh, nếu Hoắc Ngập thật sự yêu đương với Trần Thi Nam, trăm phần trăm sẽ bị dạy hư."
Lâm Kiều nghe xong lâm vào trầm tư, em trai tiện nghi này của cô còn có người theo đuổi rất lợi hại, tính cách cậu dịu dàng ôn nhu như vậy, về sau nên làm gì bây giờ?
Đến cổng trường, xe của Hoắc gia đã đợi sẵn từ xa.
Lâm Kiều tiến lên mở cửa xe, muốn nói lần sau mình có thể tự trở về không cần xe riêng tới đón, sẽ gây thêm phiền phức cho người ta.
Nhưng lời nói còn chưa nói ra đã nhìn thấy Hoắc Ngập đang ngồi bên trong.
Cửa sổ xe rung rung, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào dừng trên người anh, giống như ánh sáng phản chiếu trên quả cầu thủy tinh, vào mùa hè mát lạnh trong sáng.
Hoắc Ngập ngước mắt nhìn lên: "Chị, đến rồi sao?"
Anh đang đợi cô.
Lâm Kiều có chút xin lỗi ngồi vào trong xe, không biết rằng anh sẽ đợi mình, "Thật xin lỗi, để cậu đợi lâu rồi, tôi cho rằng cậu sẽ đi về trước, nên đi xuống hơi chậm."
Hoắc Ngập cười, "Không chờ lâu lắm, vốn dĩ muốn nói chuyện với chị, nhưng chị ở trong lớp cũng không nói chuyện với tôi, hẳn là không muốn các bạn học biết, nên xuống dưới chờ chị."