Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 110: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Lâm Kiều vội vàng gật đầu, cơm chiều thật ra phải xuống ăn, chỉ là cô thật sự không biết nên đối mặt với Hoắc Ngập như thế nào.

Một lát sau, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa, Lâm Kiều cho rằng dì Tôn đi rồi quay lại, đứng dậy đi mở cửa.

Đứng ngoài cửa lại là Hoắc Ngập, anh đã đeo kính lên, lúc không cười nhìn rất nhã nhặn, “Xuống dưới ăn cơm.”

Lâm Kiều hoảng sợ, vội vàng muốn đóng cửa.

Hoắc Ngập duỗi tay chống cửa lại, nở nụ cười, “Sao giống trẻ con vậy, tức giận sẽ không ăn cơm?”

Lâm Kiều hoàn toàn không thể giống anh coi như không có việc gì như vậy, “ Tôi không đói.”

“Mẹ muốn tôi chuyển lời, nếu chị không xuống ăn, vậy tôi sẽ quay về, lát nữa bà ấy sẽ tự mình lên.” Hoắc Ngập cũng không miễn cưỡng, thu tay đang chống cửa về, xoay người đi xuống dưới lầu.

Lâm Kiều c*n m** d***, chỉ có thể ra khỏi phòng, đi theo anh xuống lầu, đi đến cầu thang một mùi thơm của đồ ăn truyền đến.

Thức ăn đã được dọn lên, có rất nhiều món, đều đặt ở trên bàn dưới lầu.

Lâm Kiều đến đó ngồi xuống, cầm đũa nhưng lại không hề muốn ăn.

Bánh Trôi Nhỏ vẫn luôn vây quanh bên chân Hoắc Ngập kêu to, vội vàng muốn leo lên bàn.

Hoắc Ngập nhịn không được cười lên một tiếng, giơ tay bế nó đặt lên bàn, vò loạn lông của nó, “Kêu cái gì, chị Lâm Kiều đang ăn cơm.”

Lâm Kiều duỗi tay gắp đồ ăn, nghe thấy anh gọi chị, lông mi hơi nháy nháy, cụp đầu không rên một tiếng nhai đồ ăn trong miệng.

Bánh Trôi Nhỏ vừa thấy thức ăn trên bàn, cái chân nhỏ vươn ra muốn cướp, “Meo ~”

Hoắc Ngập kéo lại, nó lại chạy tới đó, anh nhịn không được cười lên, cầm lấy đũa, gắp ít thịt vụn bón cho nó, “Một miếng cuối cùng.”

Lâm Kiều nhìn Hoắc Ngập ngồi đối diện, cụp mắt kiên nhẫn đút cho Bánh Trôi Nhỏ, vô hại như vậy, thậm chí còn dịu dàng cưng chiều, nhưng cố tình lại làm ra việc như vậy, nói lời như thế.

Vô cùng hư.

Trong trò đùa này vẫn chưa tìm ra được đầu sỏ gây tội, trong nhà Kha Kiến Thông cũng một sự nhịn chín sự lành, chẳng những không truy cứu, còn trực tiếp chuyển trường.

Kha gia không tiếp tục truy cứu, trường học cũng không còn áp lực, đến cả những dấu vết để lại vẫn không tra ra, đã bỏ qua.

“Tớ nghe lớp bên cạnh nói Kha Kiến Thông đã nói với người trong nhà là ai nhốt cậu ta, nhưng có lẽ đó là một người không thể trêu vào, cho nên trực tiếp chuyển trường.”

“Cậu nói như vậy, tớ lại càng tò mò là ai, không phải là Lý Thiệp chứ, lúc trước chẳng phải vẫn luôn nói muốn cho Kha Kiến Thông đẹp mặt sao?”

Mấy bạn học quây thành vòng tròn, mắt nhìn người vừa cướp lấy gương của bạn học nữ ngồi hàng phía trước, đang sửa sang lại kiểu tóc là Lý Thiệp, nhanh chóng lắc đầu.

Nhìn đã thấy đó là một đứa ngốc bạch ngọt, hiển nhiên không có thực lực dọa Kha Kiến Thông phải đi tìm bác sĩ tâm lý.

Có người nói một câu, “Tớ nghe nói lúc trước Kha Kiến Thông từng đi tìm Hoắc Ngập…”

Mọi người lại nhìn về phía lớp trưởng lịch sự nhã nhặn ở hàng phía sau, trước nay đều có lễ phép gia giáo tốt, đến một câu th* t*c cũng chưa hề nói ra bao giờ, lại càng không có khả năng.

Đến người để hoài nghi cũng không có, “Chắc là không liên quan đến việc của Tống Phục Hành đâu, Kha Kiến Thông ở trong trường kiêu ngạo như vậy, chắc chắn đã đắc tội không ít người, hiện tại loại u ác tính như cậu ta đi rồi cũng tốt.”

Lâm Kiều nghe thấy vậy mà lạnh cả người, càng ngày càng cảm thấy Hoắc Ngập không có chút sợ hãi, anh trắng trợn táo bạo mà cho Kha Kiến Thông thấy mặt của mình, có phải là đã nắm chắc rằng người nhà của Kha Kiến Thông sẽ không dám tìm tới anh hay không.

Thậm chí, anh căn bản cũng không sợ bị người khác biết …

Giữa trưa, Lâm Kiều cũng không dám ở lại phòng học, chỉ cần vừa tan học, cô đều sẽ tránh Hoắc Ngập, nghỉ trưa cũng trốn vào thư viện.

Giữa trưa người trong thư viện không nhiều lắm, chỉ có hai học sinh ngồi ở chỗ đọc sách.

Lâm Kiều nghiêm túc làm bài tập, bài nào không làm được chỉ có thể bỏ đó.

Trong lúc mơ hồ nghe thấy cách đó không xa có người nói chuyện, “Cậu ta chính là người đang yêu đương với Hoắc Ngập phải không?”

“ Đúng vậy, lúc trước cậu ta còn ngồi xe nhà Hoắc Ngập để về.”

Lâm Kiều nghe đến đó suy nghĩ liền bị rối loạn, có người đi đến gần cô, tay chống lên bàn nhìn xuống, “Trốn tôi?”

Bút trong tay Lâm Kiều dừng lại, ở trên vở kéo ra một đường dài.

Hoắc Ngập thấy, đuôi lông mày hơi nhướng lên.

Anh vừa đi đến đây, hai nữ sinh kia liền im lặng, nhưng hiển nhiên cũng biết là đang nhìn bọn họ.

Lâm Kiều đóng nắp bút lại, cất vào túi đựng, khép sách bài tập lại chuẩn bị rời đi.

Hoắc Ngập lại lấy đi vở của cô, tùy tay mở ra, có nhiều bài vẫn đang bỏ trống, “Trốn lâu như vậy rồi, vậy đã bình tĩnh được chưa?” Anh nói, cười nhẹ trêu chọc, “Hay chị lại thích kiểu nam sinh mặt ngoài giả nhân giả nghĩa như thế?”

“Trả lại cho tôi.” Lâm Kiều duỗi tay muốn lấy vở về.

Hoắc Ngập lại không buông tay, cúi người tới gần, “Nghĩ kỹ rồi chứ, có muốn làm bạn gái của tôi hay không?”

Thư viện vốn dĩ đã yên tĩnh, anh vừa nói xong, Lâm Kiều cũng hoài nghi là mình nghe lầm, cô hoảng hốt thật lâu, “Cậu nói cái gì?”

Hoắc Ngập hơi cúi người nhìn xuống, “Không phải là chị thích tôi à, ngày hôm qua còn bao che cho tôi mà.”

Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 110: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!