Lâm Kiều có chút nghẹn lời, “Buổi tối sẽ từ từ làm, tôi đi trước.”
Lâm Kiều vòng qua anh đi về phía trước, Hoắc Ngập cười khẽ ra tiếng, “Chị là đang nói, chúng ta cùng nhau tới nhà ăn ăn cơm sao?”
Lâm Kiều nghe vậy dừng bước, quay đầu nhìn về phía anh, có chút kinh ngạc.
Hoắc Ngập đã đi tới, kéo lấy tay cô, đi về phía nhà ăn, “Đi thôi, vốn đang muốn đưa chị đi ăn ngon, chỉ có thể để lần sau.”
Lâm Kiều thấy anh quang minh chính đại mà dắt tay cô như vậy, thật sự bị dọa c.h.ế.t rồi.
Trong mơ hồ, khóe mắt thoáng nhìn thấy có người lại đây, thấy anh không buông tay, vội vàng lôi kéo anh, trốn lên bậc của cầu thang, “Cậu đừng như vậy, sẽ bị người khác nhìn thấy.”
Hoắc Ngập rất nghe lời mà đi theo cô lên cầu thang, chẳng những không buông tay, còn nhìn cô cười dịu dàng, “Cũng muốn tới nhà ăn ăn cơm rồi, còn sợ người khác nhìn thấy?”
Bên cạnh hành lang vẫn còn có người đang qua lại, trên lầu lại truyền đến tiếng nói chuyện, Lâm Kiều bị dọa sợ không nhẹ, “ Tôi không tới nhà ăn nữa, cậu mau buông tay…”
Hoắc Ngập cười ra tiếng, trước khi người trên lầu đi xuống, buông lỏng tay cô ra, trong lời nói càng thêm dịu dàng, ý cười xấu xa, “Ăn bữa cơm mà cứ như yêu đương vụиɠ ŧяộʍ vậy.”
Lâm Kiều còn chưa kịp phòng bị với lời nói như vậy của anh, nháy mắt mặt đỏ tai hồng, cảm xúc khẩn trương còn chưa kịp áp xuống, cả khuôn mặt đều đỏ lên.
Sau khi tan học, cổng trường rất náo nhiệt, trên đường lui tới phần lớn đều là học sinh.
Hoắc Ngập không đi chỗ nào xa xôi cả, ở gần đây tìm một cửa hàng yên tĩnh.
Lâm Kiều chậm rì rì đi theo phía sau anh, thoáng kéo ra khoảng cách, đại đa số tầm mắt của các bạn nữ đều dừng ở trên người Hoắc Ngập, căn bản sẽ không chú ý tới bọn họ đi cùng nhau.
Hoắc Ngập đi tới cửa, quay đầu nhìn lại.
Chân Lâm Kiều dừng lại, đứng tại chỗ nhìn anh.
Hoắc Ngập nhìn bộ dáng dừng bước chân của cô, nhịn không được mà cười, cũng không có ý miễn cưỡng cô đi cùng, xoay người vào trong tiệm.
Lâm Kiều đi theo anh vào, mấy nữ sinh ở phía sau đẩy đẩy ồn ào tới gần, khe khẽ nói nhỏ rất hưng phấn.
Lâm Kiều để mấy cô ấy đi trước, còn mình chậm rãi đi sau.
Hoắc Ngập vốn đi vào trước, quay đầu nhìn lại, mấy nữ sinh nháy mắt lặng ngắt như tờ, bước nhanh đi vào bên trong.
Hoắc Ngập tìm một vị trí ở gần đó, ngồi xuống nhìn về phía cô.
Lâm Kiều đi qua, sợ anh lại nói lung tung cái gì đó, hỏi trước một câu, “Ăn ở đây sao?”
“Ừ.” Hoắc Ngập cười nói, “Cửa hàng này khẩu vị thiên về ngọt, chắc chị sẽ thích.”
Người trong cửa hàng này không nhiều lắm, giá cả hẳn sẽ rất cao, mỗi vị trí đều có vách ngăn, không xuất hiện không gian chèn nhau, cũng không có có vẻ quá chen chúc.
Hoàn cảnh như vậy, ngồi xuống chỉ thấy càng thêm yên tĩnh, trước khi gọi đồ ăn thì đoạn thời gian này đều im lặng.
Hiện tại cô không làm được, chính là đối mặt ngồi cùng với anh, cũng không biết phải nói cái gì.
Lâm Kiều nhìn thoáng qua Hoắc Ngập, buông cặp sách, “ Tôi đi phòng vệ sinh một chuyến.”
Hoắc Ngập lấy thực đơn trên bàn, mở ra một tờ, nghe vậy nhìn sang, trong mắt mang theo ý cười, “Được.”
Lâm Kiều luôn cảm giác cái liếc mắt này của anh, giống như nhìn thấu ý nghĩ của cô vậy.
Cô c*n m** d***, bước nhanh đi vào phòng vệ sinh, ở bên trong ngây người thật lâu, chuẩn bị tâm lý thật tốt mới một lần nữa ra ngoài.
Quay về liền thấy mấy nữ sinh nãy vừa gặp, đang ngồi ở cách đó không xa, còn có thể nghe được tiếng thảo luận hưng phấn.
“Đó là học sinh trường Nhất Trung đấy, đẹp quá đi.”
“Lâu như vậy cũng chưa thấy người khác, chắc hẳn cậu ấy tới đây một mình, trong mấy cậu ai có lá gan đi xin số đây?”
“Ninh Ninh đi đi, Ninh Ninh xinh như vậy, chắc chắn cậu ấy sẽ cho số.”
Một nữ sinh lớn lên xinh đẹp trắng nõn nhìn sang bên kia, có chút ngượng ngùng, “Cùng đi đi, một mình tớ không dám.”
“Vậy tớ đi với cậu.” Hai nữ sinh nói, liền đứng lên, đi đến phía bên kia.
Lâm Kiều theo tầm mắt của các cô ấy, nhìn về phía Hoắc Ngập đang ngồi cách đó không xa, anh yên tĩnh ngồi ở đó, đồng phục bình thường mặc trên người anh đều vô cùng đẹp, nhìn như vậy, xác thật không thể nhìn ra sự ác liệt ở bên trong.
Lâm Kiều thu hồi tầm mắt, tính toán chờ mấy cô ấy xin số xong thì đi qua.
Hai nữ sinh tay khoác tay, đi đến trước mặt Hoắc Ngập, trong mơ hồ còn có thể nghe thấy giọng của nữ sinh đó, “Xin chào, cậu ở đây ăn cơm một mình sao, vừa rồi chúng tớ ở trên đường thấy cậu, không nghĩ rằng lại gặp nhau ở đây, chúng tớ có thể xin số của cậu không?”
Hoắc Ngập giương mắt nhìn về phía các cô ấy, quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Lâm Kiều không nghĩ rẳng anh lại tìm chuẩn như vậy, liếc mắt một cái liền nhìn thấy hướng cô đứng, đến thời gian tránh đi cũng không có.
Anh nhìn cô cười nhẹ, hình như đã nói câu gì đó, hai nữ sinh kia đều nhìn về phía bên này, vẻ mặt kinh ngạc, xin lỗi một câu liền vội vàng rời đi, lúc đi ngang qua nơi này, còn đánh giá cô vài lần.
Cô trở lại vị trí ngồi xuống, Hoắc Ngập cũng không hỏi cô vì sao lại đứng ở đó, chỉ duỗi tay mở thực đơn ra đưa tới, “Còn muốn ăn gì không?”
Lâm Kiều nhìn giá cả bên trên, quả nhiên đều rất cao, cô lắc đầu, “Không cần, ăn chút gì đó là được.”