Hoắc Ngập ôm cô nhẹ nhàng chậm rãi cười, thấp giọng nói bên tai cô, “Yêu đương với tôi đi chị, đừng để sự kiên nhẫn cuối cùng của tôi cũng không còn.”
Lâm Kiều tức giận cắn chặt răng, đột nhiên dùng sức đẩy anh ra, trong thang lầu, đột nhiên truyền đến một tiếng “cộp”, có thứ gì đó rơi xuống đất.
Lâm Kiều nhìn sang, Vu Huy Dương không biết đã tới đây từ lúc nào, đang đứng ở chỗ ngoặt cầu thang, vẻ mặt khϊếp sợ mà nhìn hai người bọn họ.
Cô nháy mắt ngốc.Hoắc Ngập lui về phía sau một bước, hoàn toàn không có chút chột dạ nào khi bị phát hiện, tầm mắt dời đi, nhìn Vu Huy Dương cười khıêυ khí©h, môi mỏng có vệt nước, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra nụ hôn vừa rồi có bao nhiêu kịch liệt.
Vu Huy Dương không thể tiếp thu, mắt nhìn Lâm Kiều, lui về phía sau một bước, mới thấy điện thoại của mình rơi trên mặt đất, cậu ta vội vàng nhặt điện thoại đã vỡ vụn màn hình lên, xoay người đi nhanh xuống lầu.
Lâm Kiều có chút đứng không vững, không biết vừa rồi cậu ta thấy nhiều hay ít, cũng không biết cậu ta có khi nào sẽ nói ra ngoài hay không …
“Cứ vậy mà chạy, chị không đuổi theo sao?” Hoắc Ngập dựa vào lan can cầu thang, nhìn thoáng qua dưới lầu, bóng dáng đã mất hút, anh nhịn không được cười rộ lên, “Chạy trốn thật nhanh, cũng không hỏi xem chúng ta vì sao lại thân thiết như vậy?”
Cánh môi Lâm Kiều tê dại, cô hơi cắn răng, “Vì sao cậu phải làm như vậy?”
“Vừa rồi tôi hôn chị, không phải chị cũng có phản ứng à, sao lại còn hỏi tôi?” Hoắc Ngập nhìn sang, cười vô hại, nhưng nói chuyện lại không để lối thoát mà đ.â.m thủng tầng giấy cửa sổ, “Nếu như đổi thành một người khác hôn chị như vậy, chắc đã sớm ra tay rồi, chị à, chị đang sợ cái gì vậy, rõ ràng chị cũng thích tôi, thích cùng tôi hôn môi, đừng mạnh miệng.”
Cô nói không ra lời, biết rõ trong lời nói của anh có vấn đề, chỉ là cô không thể phản bác được, anh tựa như đang đi từng bước một dụ dỗ người rơi vào bẫy rập, nhưng mặt anh lại đẹp không hề giống người xấu.
“ Tôi thật sự không thích cậu, cũng không có khả năng sẽ ở bên cậu, cậu vẫn nên đi tìm bạn gái của cậu đi.” Lâm Kiều xoay người mở cửa muốn đi.
Hoắc Ngập cũng không hề có ý muốn ngăn cản cô, “Chị muốn trở mặt với tôi à?”
Động tác của Lâm Kiều dừng lại, quay đầu nhìn về phía anh, đột nhiên có chút lo sợ, cô đã quên, anh chính là Hoắc Ngập, đứa con trai mà chú Hoắc vừa ý nhất.
Nếu đắc tội anh, có phải cô có thể trực tiếp dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị bỏ học?
“Hiện tại chị yêu đương với tôi, chờ một hai tháng chắc cũng sẽ chia tay, nhưng nếu chị một hai phải cứng đối cứng với tôi, vậy không thể trách tôi mất kiên nhẫn, là chị lừa tôi trước đó, chị nói chị chỉ muốn học tập, nhưng quay đầu đã đi yeu đương với người khác, chị đang chơi tôi à?”
“ Tôi không hề yêu đương, tôi vẫn luôn nghiêm túc học tập.” Lần đầu tiên Lâm Kiều nghiêm túc giải thích những việc này, như đang giải thích với người lớn trong nhà.
Hoắc Ngập nghe xong không có phản ứng gì, cũng không biết tin hay không, anh đi vài bước đến gần, hơi cúi người nhìn cô, vẻ mặt nhàn nhạt, “Vậy vừa lúc, dù sao chị mỗi ngày đều đi làm bài tập với nam sinh khác, cùng nhau ăn cơm, cùng đi thư viện, chứng minh chị cũng có thời gian yêu đương, giờ đổi nam sinh này thành tôi là được rồi.”
Tay Lâm Kiều nắm chặt lại.
Hoắc Ngập duỗi tay lại gần, lòng bàn tay nhẹ nhàng sờ lên gương mặt của cô, “ Tôi cho chị thời gian để nói rõ ràng với tên ngốc kia, buổi chiều tan học tới hội trường chờ tôi, tôi đưa chị đi ăn.” Anh nói xong liền thu tay lại, xoay người xuống lầu, dỗ người cũng đều là sự tùy ý không chút để ý.
Lâm Kiều đứng yên ở đó thật lâu, nỗi lòng cũng không còn vững vàng, cô yên lặng mở cửa đi về phòng học.
Tiết thể dục cô cũng không còn tâm trạng đi học, chậm rì rì về phòng học, Vu Huy Dương đang ngồi ở bên trong.
Cậu ta nhìn màn hình vỡ vụn không biết đang suy nghĩ cái gì, ngẩng đầu nhìn cô một cái, lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Lâm Kiều im lặng một lúc, đi đến trước mặt cậu ta, nhẹ giọng nói: “Có thể đừng nói cho người khác không?”
“… Ừ.” Vu Huy Dương lên tiếng, đôi mắt nhìn trái phải, nghĩ đến bọn họ là người yêu, liền có loại cảm giác không chỗ dung thân, tình cảnh như vậy, chính là đang nhục nhã cậu ta, “ Tôi … Tôi đi học trước, cậu nghỉ ngơi đi.”
Lâm Kiều nhìn Vu Huy Dương chạy đi, đi về chỗ ngồi, ngồi yên thật lâu, mới kéo cặp sách ra lấy dây buộc tóc, miệng đến bây giờ vẫn còn thấy đau.
Cô vươn tay lấy gương nhìn thoáng qua, thấy môi toàn bộ đều đỏ lên, mắt trợn tròn, lập tức úp gương lên mặt bàn.
Nghĩ đến nụ hôn quá mức vừa rồi của anh, giờ lại có chút hoảng loạn hãi hùng khϊếp vía.
Khó trách ánh mắt vừa rồi của Vu Huy Dương nhìn cô, lại kỳ quái như vậy.
Miệng như thế này thật sự đã quá đỏ rồi!
Tiết thể dục học xong thì cũng tan học, Lâm Kiều cọ tới cọ lui làm tư tưởng cả ngày, chờ hết tiết, mới đeo cặp sách lên đi về phía hội trường.
Lúc trước là đầu trận tuyến bị cô làm rối loạn, hoàn toàn không biết nên nói cái gì, hiện tại bình tĩnh lại, nhiều ít cũng có thể nói chút đạo lý với anh, lấy tính cách của anh, nếu nói rõ hẳn anh sẽ nghe.