Việc của Phùng Minh không thể giấu được, tựa như một cơn gió len lỏi qua khắp nơi, chỉ qua một buổi sáng người trong trường đều đã biết.
Mọi người đều đang thảo luận chuyện Phùng Minh đi ra ngoài bán thân, chờ cảnh sát tới tra, mới phát hiện loại chuyện này thế nhưng có người tổ chức.
Là một sinh viên còn đang đi học tổ chức ra, các trường học đều có thủ lĩnh dẫn dắt, người phát triển dưới tuyến dẫn dắt đều được trích phần trăm, nghe mà làm người khác kinh sợ.
Chuyện nổ ra rất lớn, tra xét vài ngày, mọi người đều phải phối hợp điều tra.
Lâm Kiều ngồi trong phòng học vẽ phong cảnh, cành lá liền với cành lá, phía dưới đại thụ che trời nếu như không có căn cơ vững chắc, không có khả năng có thể phát triển lớn mạnh như vậy.
Một học sinh bình thường, có khả năng chống đỡ một cây đại thụ sao?
Lâm Kiều nhìn bức vẽ như suy tư gì, Hứa Niệm đi qua bên cạnh cô, đột nhiên dừng bước chân, nhìn về phía cô, “Lâm Kiều, cậu rất dũng cảm, tôi thật bội phục dũng khí của cậu.”
Lâm Kiều ngẩng đầu nhìn về phía cô ta, “Chuyện gì?”
Trong mắt Hứa Niệm đều là sự thưởng thức, “Dám đấu tranh với thế lực ngầm cơ đấy, việc này là cậu báo án nhỉ?”
“Không phải tôi, cậu suy nghĩ nhiều rồi.” Lâm Kiều cúi đầu, không để ý đến cô ta.
“Không phải tôi đoán mò đâu, là Huy Dương nói với tôi đấy, cậu ta thấy cậu trước kia cũng từng cầm một tấm thẻ, chính là tấm thẻ cảnh sát đã phát hiện ở chỗ Phùng Minh.”
Mắt Lâm Kiều nhẹ chớp, nhìn về phía Vu Huy Dương.
Vu Huy Dương cũng đang nhìn nơi này, thấy thế có chút xin lỗi mà cười một cái, “Ngại quá, Lâm Kiều, lúc trước tôi từng thấy tấm thẻ kia trong tay cậu, còn tưởng rằng cậu cũng giống như Phùng Minh, nhưng về sau nghĩ lại cũng không có khả năng, dù sao cậu cũng đang cùng lớp trưởng…” Cậu ta hơi dừng một chút, không tiếp tục nói, chỉ bổ sung thêm: “ Tôi xin lỗi cậu nhé, lúc trước tôi không nên nghĩ cậu như vậy, cậu có người ba là cảnh sát, chuyện báo án này làm rất đúng!”
Vẻ mặt Lâm Kiều trống rỗng trong vài giây, “Không phải tôi, tôi cũng vừa mới biết chuyện này, các người nghĩ sai rồi.”
Hứa Niệm nghe vậy cười cười, không nói nữa, xoay người trở về vị trí.
Lâm Kiều nhìn Vu Huy Dương, vô cùng nghiêm túc, “Huy Dương, khi đó tôi cũng không biết rõ tình huống, chuyện này không có quan hệ với tôi, Phùng Minh xuất hiện việc như vậy, chắc chắn mẹ cậu ấy sẽ báo án, cảnh sát cũng nhất định sẽ tra ra, không nhất định cứ là tôi.”
Vu Huy Dương nghe vậy hơi dừng, vội vàng gật đầu, xấu hổ cười, cậu ta quay đầu nhìn Hứa Niệm đang ngồi đọc sách, có chút xấu hổ, “Vậy chắc tôi nghĩ sai rồi …”
Lâm Kiều giữa trưa đi ăn cơm, Trần Thi Nam sau lưng liền đi tới, gần đây sắc mặt của cô ta thường xuyên tái nhợt, sợ hãi vô cùng, đến trang điểm cũng không có tâm trạng.
Cô ta đang sợ hãi, chuyện này càng ngày tra càng nghiêm, có mấy tuyến đều bị đào ra, nếu điều tra ra cô ta cũng có tham dự vào chuyện này, vậy thì xong rồi.
Vốn dĩ người trong nhà đã rất nghiêm khắc với cô ta, khóa thẻ của cô ta, hiện tại nếu lại bùng lên loại chuyện này, cô ta cũng không còn dám bảo đảm, ba mẹ có thể đánh c.h.ế.t cô ta hay không.
Vốn dĩ Trần Thi Nam đã căng thẳng, nhìn thấy Lâm Kiều liền nhớ tới lời nói nghe thấy lúc giữa trưa, nhanh chóng đã rõ ràng.
Lúc trước cậu ta đã từng hỏi cô ta có đi theo tổ chức hay không, đứa con gái của một tên cảnh sát thấy loại chuyện này sao có thể mặc kệ?!
“Là mày đúng hay không?”
Lâm Kiều đang ăn cơm, vừa ngẩng đầu đã thấy Trần Thi Nam trừng mắt chất vấn.
Lâm Kiều tạm ngừng, hô hấp đình trệ trong nháy mắt, chút ngắn ngủi tạm dừng, tiếp tục ăn cơm, “Cậu nói cái gì?”
“Chắc chắn là mày, vốn dĩ không có việc gì, vậy mà sau khi tao nói với mày thì lại bị phát hiện, làm gì lại có chuyện trùng hợp như vậy?” Trần Thi Nam duỗi tay chỉ vào cô, tuy rằng giọng nói ép xuống rất thấp, nhưng sắc mặt rõ ràng không tốt, người xung quanh đều nhìn sang.
Hoắc Ngập ở cách đó không xa, nhìn thoáng qua bên này.
Vẻ mặt Lâm Kiều bình tĩnh, “Không phải tôi, nếu là tôi, cậu còn có thể đứng ở chỗ này.”
Trần Thi Nam nghe xong cũng phản ứng lại, nếu là Lâm Kiều, vậy chắc chắn người bị tra ra đầu tiên chính là cô ta.
Cô ta nhìn Lâm Kiều thật lâu, không nói thêm gì nữa, đến cơm cũng không ăn, trực tiếp cầm lên ném vào thùng rác.
Dì trong nhà ăn thấy thế liền tức giận mắng to, “Bạn học kia bị làm sao đấy, ném cả khay vào đó là như thế nào?”
Trần Thi Nam cũng không quay đầu lại mà chạy xuống lầu, dường như tinh thần căng chặt đang có tố chất hướng tới thần kinh.
“Lời Trần Thi Nam nói là có ý gì?” Cố Ngữ Chân hoàn toàn nghe không hiểu Trần Thi Nam đang nói gì.
“Không có việc gì.” Lâm Kiều lắc đầu, theo bản năng cắn môi.
Trước mặt đi tới một người, “Làm sao vậy?”
Lâm Kiều theo bản năng tránh đi tầm mắt của Hoắc Ngập, đâu cúi cầm thìa xúc cơm ăn, “Không có việc gì.”
Hoắc Ngập nhìn cô từng miếng ăn cơm, dịu dàng hỏi, như đang dỗ dành, “Giữa trưa cùng đi thư viện làm bài tập được không?”
Cố Ngữ Chân ở bên cạnh suýt chút nữa sặc chết, mắt nhìn cô cùng Hoắc Ngập, căn bản ngại ngùng nghe tiếp.
Lâm Kiều thấy người khác đều tò mò mà nhìn về phía Hoắc Ngập, cúi đầu lùa cơm, mơ hồ không rõ lên tiếng, “Ừ.”