Hoắc Ngập nhẹ nhàng bâng quơ trả lời một câu, “Chị nói là được bạn trai đưa, có vấn đề gì à?”
Lâm Kiều im lặng một lát, không nói gì.
Hoắc Ngập nhìn cô không nói lời nào, cũng không để ý, “Gần đây chúng ta cũng chưa hẹn hò, cuối tuần này chị rút ra thời gian, tôi đưa chị ra ngoài chơi.”
Tuy rằng anh đang trưng cầu ý kiến của cô, nhưng lời nói lại không cho phép từ chối, bởi vì nếu như từ chối quá tàn nhẫn, rất có khả năng sẽ bị phản phệ, lúc trước cô cũng đã rất khắc sâu mà cảm nhận được.
Gần đây anh rất bận, việc trong Hội học sinh rất nhiều, còn phải đi hội âm nhạc diễn tấu, ở trong trường cũng không thể nhìn thấy anh.
Tuy rằng cô không biết rốt cuộc đến khi nào anh mới chuẩn bị kết thúc, mà những nam sinh bây giờ đều thích kí©h thí©ɧ mới mẻ, như bây giờ cứ nhàn nhạt, anh chắc chắn sẽ cảm thấy không còn thú vị, chắc rất nhanh là sẽ dừng thôi.
Lâm Kiều nghĩ nghĩ gật đầu, “Được, vậy tôi lên trước, Ngữ Chân không thoải mái, tôi phải đi lên chăm sóc cậu ấy.”
“Ừ.” Hoắc Ngập nhìn cô xoay người vào ký túc xá, quay đầu nhìn về hướng Trần Tuyên Trùng vừa rời đi, mắt hơi cụp xuống, không nhìn ra anh đang suy nghĩ gì.
Lâm Kiều vào ký túc xá, Cố Ngữ Chân còn nằm, thấy cô trời sắp tối mới quay về, có chút lo lắng, “Kiều Kiều, sao cậu đi lâu như vậy?”
“Trên đường có chút việc nên chậm trễ, tớ pha đường cho cậu.” Lâm Kiều lấy gói đường đỏ nhăn nhúm trong túi ra, cắt mở đổ vào ly khuấy cho Cố Ngữ Chân.
Cố Ngữ Chân nghe vậy hơi an tâm, “Vừa rồi lớp trưởng tìm cậu, tớ nói cậu đi mua đường đỏ, còn chưa về.”
Lâm Kiều cầm bình nước ở ven tường, đổ nước vào trong ly, “Ừ, vừa rồi ở dưới lầu tớ đã gặp cậu ấy.”
“Hả?” Cố Ngữ Chân sửng sốt, “Hơn một tiếng trước lớp trưởng đã gọi điện thoại, lúc ấy hình như đã đến dưới lầu, chắc sẽ không luôn ở đó chờ cậu chứ.”
Lâm Kiều nghe vậy hơi dừng tay, “Đợi lâu như vậy sao?”
Cố Ngữ Chân tự hỏi, “Chắc là vậy đi, nếu không các cậu làm sao sẽ đυ.ng nhau được?”
Trong lòng Lâm Kiều đột nhiên có chút áy náy, đưa ly đường đỏ đến tay Cố Ngữ Chân, đi đến bên cạnh bàn kéo ngăn bàn ra, cầm lấy điện thoại bên trong.
Bên trong quả nhiên có mấy cuộc gọi chưa nhận.
Lâm Kiều nhìn một hồi, vẫn quyết định bỏ ý niệm gọi lại, một lần nữa cất điện thoại về ngăn bàn.
Hoắc Ngập trở lại ký túc xá, Lý Thiệp chơi bóng rổ xong làm đầu đầy mồ hôi, nằm trên giường không muốn động đậy, thấy anh đi vào, một bên lau mồ hôi một bên hỏi, “Cậu đi đâu đấy, không phải nói muốn đưa bạn gái tới đây sao?”
Hoắc Ngập đến trước bàn ngồi xuống, tháo mắt kính, đè sống mũi, giọng nói có chút mỏi mệt, “Cô ấy đi ra ngoài.”
“Đi đâu vậy, đến gọi điện nói với cậu một tiếng cũng không làm à?”
Hoắc Ngập không nói gì.
Lý Thiệp thấy vẻ mặt của anh không đúng lắm, cầm khăn lông lau mặt, cười hề hề, “Chờ lâu như vậy, không phải là bỏ cậu đi ra ngoài với nam sinh khác đấy chứ?”
Tay Hoắc Ngập hơi ngừng, ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái.
Lý Thiệp chấn kinh rồi, tự nhiên mà nghĩ đến Triệu Ánh Kỳ, cái cô có tính cách hoạt bát rộng rãi kia thật đúng là không nhất định sẽ chịu được, “Thật sự là đi ra ngoài với nam sinh khác, chỉ có hai bọn họ đi ra ngoài? Vậy thì cậu xong rồi, yêu đương không phải một ngày 24 giờ đều dính lấy nhau à, mà cậu thì cả một ngày cũng không thấy được người ta.”
Hoắc Ngập lấy điện thoại nhìn thoáng qua, chưa từng nhận được tin nhắn hay cuộc gọi nào của Lâm Kiều, khi anh gọi tới cũng chỉ ngẫu nhiên mới nhận.
Anh tùy ý ném điện thoại lên bàn, gần đây ít gặp nhau, có lẽ làm cô ấy đã quên rằng bọn họ còn đang yêu đương.
Ánh mặt trời xuyên thấu tầng mây, không khí sáng sớm tươi mát thư thái.
Lâm Kiều là bị điện thoại bên cạnh gối đầu đánh thức, ngày hôm qua gọi điện thoại với anh xong liền ngủ luôn, cô mơ mơ màng màng lấy qua nhấn mở, khàn giọng đáp một tiếng, “Ừ?”
“Chưa dậy à?” Bên kia truyền đến giọng nam dịu dàng.
Lâm Kiều phản ứng lại, mở to mắt nhìn di động, thế nhưng đã hơn 10 giờ, cô ngủ quên, bọn họ hẹn chính là 9 giờ.
Cô lập tức ngồi dậy, duỗi tay xoa mắt, “Còn chưa.”
Hoắc Ngập nghe thấy giọng nói mềm như bông của cô, cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng mơ mơ màng màng ngoan mềm đó, anh nhịn không được cười lên một tiếng, “Vậy chị ngủ thêm một lát nữa, chúng ta xuất phát muộn chút cũng được.”
“Không cần đâu, tôi đã dậy rồi, mười phút là xong ngay.” Chơi sớm rồi về sớm.
Lâm Kiều trong lòng nghĩ như vậy, chỉ chưa nói ra thôi.
Hoắc Ngập hơi dừng một chút, cười hỏi, “Nhanh như vậy?”
Lâm Kiều đứng dậy đi dép lê, “Ừ, tôi rửa mặt xong liền xuống luôn.”
Bên kia bật cười, “Vậy mười phút sau tôi đến dưới lầu chờ chị.”
“Được.” Lâm Kiều ngắt điện thoại, vào toilet rửa mặt xong, tùy tiện cầm quần áo mặc vào, chuẩn bị đổi giày xuống lầu.
Lục Y Y nhìn cô bận việc qua lại, cũng có chút khó hiểu, “Không phải cậu đi hẹn hò à, cứ như vậy mà đi hả?”
Tay đang cầm túi của Lâm Kiều dừng lại, nhìn thoáng qua trên người, “Còn thiếu cái gì sao?”
“Thiếu nhiều luôn ý.” Lục Y Y kéo cô qua, để cô ngồi ở trước bàn của mình, “Cậu phải đi gặp chính là Hoắc Ngập đấy, không trang điểm một chút, với diện mạo kia của cậu ấy thì làm sao mà cậu tỏa sáng được?”