Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 145: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Lâm Kiều giương mắt nhìn về phía anh, đôi mắt sưng đỏ thoạt nhìn rất vô tội, ngồi ở đó ngoan đến không được, “Không phải tôi, tôi làm sao dám làm loại chuyện này, những người đó đáng sợ như vậy.” Cô nói đôi mắt hơi nháy, nhấp môi dưới, “Hoắc Ngập, cảm ơn cậu, nếu hôm nay không có cậu ở đó, tôi cũng không biết sẽ thế nào?”

Hoắc Ngập kéo tay cô qua, trong mắt cười như không cười, “Khách khí như vậy à, không biết còn tưởng rằng chị thật sự là chị của tôi đấy.”

Lâm Kiều nghe vậy có chút khẩn trương, theo bản năng nhìn về phía cửa, tuy rằng là phòng bệnh tư nhân, nhưng cửa vẫn đang mở, chú dì lúc nào cũng có khả năng đi vào, nếu như thấy thì xong đời.

Cô vội vàng thu tay về, “ Tôi đi lấy nước cho cậu.”

Hoắc Ngập cũng không ngăn cản cô, nhìn cô cầm lấy ly nước, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Hoắc Ngập nhịn không được cười lên một tiếng, nghĩ đến gì đó tươi cười liền nhạt đi, lấy di động tới gọi điện thoại.

Đầu bên kia điện thoại nhận máy, có vẻ thấy ngoài ý muốn khi anh gọi tới, “A Ngập, làm sao vậy?”

“Hỏi thăm giúp tôi một chuyện.”

“Cậu nói đi, tôi hỏi thăm giúp cậu.”

Dừng cuộc gọi, không đến một lát, bên kia đã gọi lại.

Người đàn ông trong điện thoại cũng thấy không thể tưởng tượng được, “Cái cô gái tên Lâm Kiều kia của cậu, có phải là đã đi báo cảnh sát hay không? Lá gan này cũng lớn ghê đấy, người nào cũng dám trêu chọc, mấy tên đó đều là những thằng không cần mạng đấy!”

“Ai nói?”

“ Tôi quen một người anh em dưới trướng của hắn ta, nghe nói là tuyến dưới bên kia thu được tiếng gió, cũng không biết có phải là thật hay không. Khả năng cũng không sai lắm, cô gái này lại có lá gan to như vậy à? Tôi nghe mà cũng cảm thấy sợ thay, loại chuyện này người lớn cũng không dám làm, cái cô này chẳng lẽ không biết rằng làm như vậy sẽ bị trả thù à?”

Hoắc Ngập nghe vậy không nói gì, anh đã nghe được chuyện của Trần Thi Nam vài ngày trước, nhưng anh cũng không để trong lòng, càng không cảm thấy Lâm Kiều lại có gan lớn như vậy mà đi báo cảnh sát.

Một cô gái cho dù không hiểu cũng sẽ biết sợ hãi, huống chi ba của cô còn là cảnh sát, không có khả năng không biết hậu quả khi bị phát hiện sẽ nghiêm trọng như thế nào.

Hoắc Ngập nghĩ đến lúc trước ở ngoài trường cô đứng bất động nhìn chằm chằm Trần Thi Nam, cùng bộ dáng hoàn toàn không hiểu rõ vừa rồi, lông mi hơi cụp, cũng không tiếp tục đề tài này, “Tìm giúp tôi kẻ thù của bọn họ, bất luận bọn họ làm như thế nào, chỉ cần có thể cung cấp chứng cứ làm mấy tên đó biến mất, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề.”

Vốn dĩ gặp phải loại chuyện này, kẻ thù tất nhiên đều muốn thò một chân vào chỉnh chết, hiện tại đưa tiền thì càng không cần phải nói.

Khu thành Tây bên kia là một lò luyện có tiếng, thật sự cũng không có nhiều kẻ thù, nhưng tên họ Mã kia lại kiêu ngạo như vậy, người đắc tội vốn dĩ đã nhiều, bây giờ còn có Hoắc Ngập, nói rõ là phải ở tù mọt gông.

“Không thành vấn đề, nhất định sẽ giúp cậu làm xong.”

Lâm Kiều rót nước xong, cầm ly nước quay lại phòng bệnh.

Triệu Bích Quận đã quay lại, đang ngồi bên cạnh Hoắc Ngập nói chuyện, “Con cùng Kiều Kiều sao lại chạy đến siêu thị làm gì, cuối tuần không phải nên về nhà sao?”

Lâm Kiều hơi dừng bước chân, chạy thì có vẻ càng chột dạ, chỉ có thể căng da đầu đi vào trong.

“Chúng con cùng đến nhà bạn học chơi, thuận đường cùng nhau mua đồ ăn vặt mang tới đó.”

Triệu Bích Quận nghe vậy gật đầu, cũng không nghi ngờ.

Lâm Kiều bưng ly nước đi đến bên giường bệnh, duỗi tay đưa cho Hoắc Ngập, “Nước của cậu.”

“Cảm ơn chị.” Hoắc Ngập cười, duỗi tay nhận ly nước, tay còn đυ.ng phải tay cô.

Lâm Kiều theo bản năng nhìn về phía Triệu Bích Quận, còn may dì ấy không chú ý.

Hoắc Ngập cầm lấy ly nước, uống một ngụm.

Triệu Bích Quận thấy bọn họ ở chung vẫn lễ phép giống như trước đây, cũng không quá để ý, quan tâm nhất vẫn là tay của anh, “Nếu không hay là xuất viện về nhà, trong nhà có bác sĩ, thuận tiện chăm sóc con.”

Hoắc Ngập uống nước xong, thả ly về bàn, “Qua lại quá phiền phức, con ở đây vài ngày là được rồi.”

“Vậy con cần gì thì cứ nói với mẹ, mẹ bảo người đi chuẩn bị.”

“Vâng.” Hoắc Ngập gật đầu.

Trong phòng bệnh đột nhiên an tĩnh lại, Lâm Kiều có chút khẩn trương, sợ Triệu Bích Quận phát hiện.

Lâm Kiều nhìn thoáng qua sắc trời ngoài cửa sổ, “Dì à, thời gian không còn sớm, cháu về trường học trước.”

Triệu Bích Quận nhìn thời gian, đúng là cũng không còn sớm, gật đầu với cô, “Hôm nay cháu cũng đã sợ hãi rồi, trở về nghỉ ngơi thật tốt, để Quan Chí đưa cháu quay về.” Bà lấy thuốc mỡ trên bàn, “Đây là thuốc mỡ bác sĩ đưa, cháu khi về nhớ bôi.”

Lâm Kiều duỗi tay nhận lấy thuốc mỡ, “Cảm ơn dì.”

Hoắc Ngập hơi nâng mắt, tầm mắt dừng ở trên người cô, “Chị không ở lại cùng ăn rồi đi sao?”

“ Tôi về rồi ăn, trong ký túc xá có đồ ăn.” Lâm Kiều lấy thuốc mỡ, cũng không nhìn nhiều nhiều Hoắc Ngập, chào hỏi xong liền nhanh chân đi ra ngoài.

Về tới ký túc xá, Lâm Kiều kiệt sức.

Lục Y Y vội vàng tiến lên, “Thế nào, hẹn hò thuận lợi chứ, có phải rất ngọt ngào hay không?”

“Vẫn còn tốt.” Lâm Kiều gật đầu, không nói gì về chuyện xảy ra ngày hôm nay, miễn cho các cô ấy lo lắng.

Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 145: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!