Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 150: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Còn không phải là do mẹ tôi à, từ nơi xa tới đây muốn xem tình huống của tôi ở trong trường như thế nào, mấy đứa bạn xung quanh tôi thì bà ấy đều biết, căn bản không tin lời bọn họ nói, cậu giúp tôi đi theo nói vài câu hay ho, nếu không bà ấy mà cứ ngốc ở chỗ này, tôi mẹ nó sẽ điên lên mất!” Trần Tuyên Trùng ôm bóng rổ, “Biết không? Nếu cậu đồng ý, về sau cậu chính là anh em của tôi, ở Nhất Trung tuyệt đối bảo kê cậu!”

Lâm Kiều cũng không biết sao lại trở thành anh em với cậu ta rồi, nhưng xem lại thì việc này cũng chỉ là chuyện thuận tay mà thôi, không có gì khó xử, huống chi cậu ta còn đã từng giúp mình, vậy nên cũng sảng khoái đồng ý, “Được, vậy khi nào mẹ cậu tới, lúc đó nói cho tôi.”

“OK!” Trần Tuyên Trùng duỗi tay làm động tác OK, dùng từ đơn tiếng Anh duy nhất ở trong đầu cậu ta biểu hiện ra, “Quả nhiên tôi không nhìn lầm cậu, OK, mau lăn về làm bài tập đi, đừng ở bên ngoài cứ mẹ nó lắc lư.”

Lâm Kiều không hiểu sao lại bị thúc giục một trận, mà lời thúc giục này lại còn bay ra từ miệng của Trần Tuyên Trùng chưa từng làm bài tập bao giờ, chính cậu ta còn không làm, vậy mà còn có mặt mũi đuổi cô về làm bài tập…

Lâm Kiều cạn lời mà xem xét liếc nhìn cậu ta một cái, cầm sách đặt ở bên cạnh lên, cũng không quan tâm cậu ta nữa, đứng lên đi về ký túc xá.

Trần Tuyên Trùng nhìn cô ngoan ngoãn đi về ký túc xá, đột nhiên có chút cảm giác thành tựu, đuổi người khác quay về làm bài tập hóa ra lại sướиɠ như vậy, khó trách giáo viên suốt ngày, bắt làm bài tập dài bài tập ngắn.

Hoắc Ngập treo điện thoại, cầm điện thoại dựa vào bàn lướt chơi, nghĩ vừa rồi ở trong điện thoại nghe thấy tiếng bóng rổ, như suy tư gì.

Nếu bài tập cũng không có thời gian làm, vì sao còn có thời gian đi xem người khác đánh bóng rổ?

Ngày hôm sau tan học, Lâm Kiều với Trần Tuyên Trùng cùng đi ra khỏi trường.

Mẹ cậu ta đang ở một nhà hàng chờ bọn họ.

Lâm Kiều đi theo Trần Tuyên Trùng vào nhà hàng, mẹ cậu ta đang ngồi ở cách đó không xa, nhìn thấy bọn họ đi vào, ưu nhã duỗi tay, “Trùng Trùng.”

Trần Tuyên Trùng thuận miệng đáp một tiếng, cằm nâng lên chỉ về hướng Lâm Kiều, “Đây là bạn học trong lớp con, tên Lâm Kiều, là một học sinh ba tốt.”

Mẹ Trần Tuyên Trùng nhìn thấy Lâm Kiều, là một cô gái ngoan ngoãn mềm mại, thấy thích vô cùng, duỗi tay kéo cô qua, “Cô bé này lớn lên nhìn ngoan ghê, thật đáng yêu, nhiêu tuổi rồi?”

Trần Tuyên Trùng có chút chịu không nổi, không kiên nhẫn mà kêu một câu, “Mẹ!”

Mẹ cậu ta nhanh chóng nhảy sang chuyện chính, “Trần Tuyên Trùng ở lớp có hay gây chuyện lung tung không hả cháu?”

Lâm Kiều nghe vậy lắc đầu, “Không có, cậu ấy đối xử với người khác khá tốt, tuy rằng tính tình có hơi xấu, nhưng khi thấy bạn học nào gặp khó khăn, vẫn sẽ hỗ trợ, rất vui vẻ trợ giúp người khác.”

Trần Tuyên Trùng nghe thế quay đầu, nói cứ như thật ý, nhưng trên mặt vẫn không che giấu được ý cười.

Mẹ Trần Tuyên Trùng nghe mà vui vẻ, duỗi tay vỗ vỗ tay Lâm Kiều, tay nhỏ cũng mềm mại, thật là càng nhìn càng thích, “Vậy về sau cháu có thể hỗ trợ phụ đạo cho Trùng Trùng được không, cái thành tích kia của nó thật sự không thể nào mà nhìn thẳng nổi.”

“Mẹ, nếu đã hỏi xong rồi thì để người ta đi thôi, đừng có nói nhiều như vậy được không?”

“Con im lặng đi xem nào, muốn thành tích thì không có thành tích, muốn tính cách cũng không ổn tý nào, miệng còn không ngọt, một chút hữu dụng cũng không có.” Phụ nữ ngoài miệng là quở trách như cơm bữa, mở thực đơn ra chuẩn bị gọi món ăn.

Lâm Kiều cũng ngại ngồi tiếp, đứng dậy chuẩn bị đi về, “Dì à, vậy cháu về trường trước ạ.”

Mẹ Trần Tuyên Trùng lập tức giữ cô lại, “Đừng mà, ăn xong đi rồi về, cháu thích ăn cái gì, cứ nói cho dì biết, dì lên món cho cháu.”

Lâm Kiều lắc đầu, “Không cần đâu ạ, cháu quay về ăn thôi ạ.”

Trần Tuyên Trùng nghe vậy không kiên nhẫn, phụ nữ luôn hay dong dong dài dài, ăn một bữa cơm còn phải rối rắm đông rối rắm tây, “Cậu cứ ngồi xuống ăn đi, nhà tôi cũng không phải không mời nổi một bữa cơm, đừng mẹ nó cứ phải kéo qua kéo lại.”

Mẹ Trần Tuyên Trùng vừa nghe vậy, nhanh chóng khép thực đơn lại đập lên bàn, “Trần Tuyên Trùng, con còn nói thêm một câu th* t*c nữa, tin hay không mẹ đánh mày!”

Sau khi Hoắc Ngập xuất viện, đầu tiên mang theo đồ về ký túc xá, nhìn thời gian.

Cách lúc tan học mới mười phút, động tác của cô gái nhỏ rất chậm, lấy cặp sách chậm rì rì, còn thích ở phòng học viết thêm gì đó, hiện tại chắc vẫn còn ở phòng học.

Anh lấy ra kẹo bông gòn mua riêng tới, đi đến lớp của Lâm Kiều, khi tới cửa, lại không nhìn thấy người.

Bạn ngồi cùng bàn với Lâm Kiều đang quét tước vệ sinh, thấy anh thì sửng sốt một chút, “Là tìm Lâm Kiều sao?”

“Ừ, cô ấy đi rồi à?”

“Tan học xong cậu ấy đã đi rồi, tôi cũng không biết cậu ấy đi đâu?”

Hoắc Ngập nghe vậy hơi nhướng mày, cô gái này lại bận vậy à, suốt ngày không thấy người, anh mới lấy điện thoại ra.

Hứa Niệm đeo cặp sách đi vào, nghe thấy anh nói, cười mở miệng, “Cậu ta với Trần Tuyên Trùng cùng nhau đi ra ngoài rồi, cậu có thể tìm Trần Tuyên Trùng hỏi một chút.”

Hoắc Ngập nghe vậy nhìn về phía cô ta, Hứa Niệm cũng không nói thêm gì, chỉ cười với anh, đến bục giảng cầm lấy thước liền đi ra ngoài.

Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 150: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!