Hoắc Ngập nhìn Trần Tuyên Trùng, hiển nhiên hiểu rõ ý tưởng của cậu ta, đặt lắc tay vào tay cậu ta, “Có thể là do tôi quên, hiện tại nhắc nhở cậu, hẳn vẫn chưa muộn?”
Trần Tuyên Trùng nhìn Hoắc Ngập thật lâu, duỗi tay lấy lắc tay về, tùy ý ném vào hộp đi ra ngoài, khi tới cửa lại đột nhiên ngừng lại, xoay người nói một câu, “Loại người như cậu cũng sẽ không yêu đương nghiêm túc, cần gì phải làm chậm trễ người ta, cậu có thể tùy tiện chơi đùa, chẳng lẽ cậu ấy còn không thể tìm người tiếp theo?”
Lâm Kiều nghe ngơ ngẩn, hoàn toàn không rõ vì sao cậu ta lại nói như vậy, cậu ta vừa nói như vậy, hoàn toàn đã lật đổ lời nói lúc nãy của cô, giờ lại giống như là cô đang nói dối.
Cô vội vàng tiến lên, “Trần Tuyên Trùng, cậu đang nói gì vậy?”
Trần Tuyên Trùng nhìn cô một cái, không nói gì nữa, xoay người ra khỏi phòng học.
Lâm Kiều có cảm giác không thể hiểu được khi phải nhận lấy cục diện rối rắm này, cô quay đầu nhìn lại, Hoắc Ngập đang nhìn cô.
Lâm Kiều đột nhiên thấy hơi đau đầu, “Không phải như cậu ấy nói đâu, mẹ cậu ấy ngày hôm qua tới trường học muốn tìm hiểu về tình huống của cậu ấy, cậu ấy tìm tôi để nhờ nói mấy lời nói tốt, cho nên mẹ cậu ấy …”
“Hai người cũng không thân, vì sao cậu ta lại cố tình đi tìm chị?”
Lâm Kiều có chút nghẹn lời, cô với lớp Trần Tuyên Trùng đúng là cách xa vạn dặm, nói thật, Trần Tuyên Trùng cho dù muốn tìm, cũng thật sự không cần phải tìm cô.
Lâm Kiều vốn dĩ muốn giải thích, nhưng lại nghĩ tới bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ tách ra, tách ra cũng tốt, còn không bằng kết thúc sớm một chút.
Cô hơi nhấp môi, “Hoắc Ngập, chúng ta không nên tiếp tục như vậy.”
Hoắc Ngập vốn đang bình tĩnh, nghe được lời này lại nhìn sang, “Chị muốn yêu đương với cậu ta sao, nên gấp gáp không chờ nổi muốn chia tay với tôi?”
Lâm Kiều nghe anh nói lung tung như vậy, hơi dừng, “Cậu nói bậy gì đó?”
Hoắc Ngập tiến lên một bước tới gần, “Thích cậu ta?”
Lâm Kiều lui ra phía sau, dựa vào bàn, mở miệng nói thẳng, “Tính cách của chúng ta không hợp nhau, sớm tách ra đối với cả hai đều tốt.”
Hoắc Ngập nghe xong thật lâu cũng chưa nói gì, bỗng nhiên anh bật cười, cười có chút châm chọc, “ Tôi cũng quên mất, chị là bạn gái được tôi đoạt lấy.”
Lông mi Lâm Kiều khẽ run lên, trong lòng đột nhiên có chút buồn.
Trong mắt Hoắc Ngập đều là vẻ nhàn nhạt, “Chị muốn chia tay cũng được, dù sao yêu đương với chị cũng không có gì hiếm lạ, nhưng muốn chia tay cũng phải do tôi quyết định, tôi muốn chị xem tôi từ từ phiền chán chị, trong lúc này nếu chị dám cùng Trần Tuyên Trùng ở bên nhau, đừng trách tôi không khách khí.”
Ngoài cửa Lý Thiệp tay đút túi, nhảy nhảy tiến vào, vừa vào cửa đã thấy bọn họ, bước chân hơi dừng, “A Ngập, sao cậu lại tới rồi?”
Hoắc Ngập không nói gì, không tiếng động nhìn Lâm Kiều thật lâu, xoay người cũng không quay đầu lại đi ra bên ngoài, “Phanh” một tiếng mở cửa, khung cửa nện lên trên tường, lung lay qua lại.
Lý Thiệp vẫn là lần đầu tiên thấy anh tức giận như vậy, hai mắt trừng lớn, thăm dò nhìn ra bên ngoài, cũng không thấy bóng dáng đâu.
Cậu ta hoàn toàn không hiểu ra sao, đi đến bên cạnh Kẹo Sữa đang cúi đầu, đang chuẩn bị mở miệng hỏi, liền thấy một giọt nước “Lạch cạch” một tiếng, rơi xuống mặt đất.
Lý Thiệp ngây ngẩn cả người, Hoắc Ngập thật là có tiền đồ, còn dọa cô gái nhỏ nhà người ta phát khóc.
Hoắc Ngập trực tiếp xuống lầu, Triệu Ánh Kỳ đang chờ anh ở cửa phòng học, thấy anh vội vàng chạy lên đón, “Đàn anh, anh xuất viện rồi ạ, vốn dĩ hôm nay em định khi tan học sẽ đi thăm anh, không ngờ rằng anh đã xuất viện trước rồi.”
Hoắc Ngập không để ý, lướt qua cô ta vài bước đi về phía trước, đến đáp trả cũng không có.
Triệu Ánh Kỳ hơi dừng lại, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Hoắc Ngập như vậy, quà trong tay còn chưa có cơ hội đưa ra, “Đàn anh, có phải tâm trạng anh không tốt hay không, là bởi vì đàn chị Lâm Kiều sao, chẳng lẽ hai người đã chia tay?”
Hoắc Ngập nghe vậy dừng bước chân, nhìn cô ta một cái, “Nghe ai nói?”
Triệu Ánh Kỳ thấy anh dừng lại, vội vàng chạy lên, “Vốn dĩ việc này không nên nói, chỉ là em cảm thấy đàn anh hẳn phải biết rằng, lúc trước em từng tâm sự với đàn chị Lâm Kiều, em lại mơ hồ lộ ra ngưỡng mộ đối với đàn anh …” Trên mặt Triệu Ánh Kỳ có chút thẹn thùng, duỗi tay vén tóc bên tai, “Em cho rằng đàn chị sẽ tức giận, vội vàng xin lỗi, nhưng không nghĩ rằng đnà chị ngược lại rất thoải mái, chị ấy nói hai người rất nhanh sẽ chia tay, không cần để ý nhiều, còn nói em cứ chờ thêm chút nữa, dù sao cũng không kéo dài được mấy ngày.”
Hoắc Ngập cụp mắt không nói gì, cũng không biết có đang nghe hay không.
“Thật ra từ lúc đó về sau em vẫn luôn suy nghĩ, có phải đàn chị cũng không thích đàn anh hay không, nếu không sao có thể không có chút nào để ý nữ sinh khác thích anh chứ, chân chính thích chắc hẳn phải luôn muốn người kia chỉ thuộc về mình nhỉ?” Triệu Ánh Kỳ đưa hộp quà ra, trong ánh mắt dường như chỉ có một mình Hoắc Ngập, nữ sinh vừa ngưỡng mộ vừa thích, đây là một thứ bày tỏ chưa từng xuất hiện trong mắt người khác.
Hoắc Ngập duỗi tay nhận lấy hộp quà, “Cảm ơn.”
Anh nói cảm ơn xong, xoay người vào phòng học.