Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 16: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

"Cô gái nhỏ về sau sẽ không ở lại Hoắc gia nữa sao?"

Quan Chí nhìn về phía Lâm Kiều đang ngồi ngoan ngoãn trên xe, chuyện ngày hôm qua anh ta cũng đã biết, thật sự có chút bội phúc cô gái này, Mạnh Thành hỗn lên anh ta cũng không dám đối nghịch, thế mà cô gái nhỏ này còn đi lên tay đ.ấ.m chân đá..

"Ừm." Lâm Kiều gật đầu, "Về sau em sẽ ở lại trường học, sẽ không quay về đó."

Lâm Kiều cúi đầu mở cặp sách lấy ra chocolate nhân rượu đưa qua, "Anh Quan Chí, cảm ơn anh trước kia đã giúp em thu dọn hành lý, đây là chocolate em mang từ nhà đến, ăn rất ngon, tặng cho anh."

Quan Chí nhìn cô gái nhỏ đưa qua gói chocolate, nhịn không được cười cười, trẻ nhỏ chính là trẻ nhỏ, còn đưa đồ ngọt cho người lớn.

Anh ta nhận lấy, nhìn mắt cô gái nhỏ mà nhịn không được nhắc nhở câu, "Ở trong trường nhiều lúc em nên tạo chút quan hệ tốt với Hoắc Ngập, tuy rằng là ở trong trường học, nhưng rốt cuộc vẫn là do Hoắc gia định đoạt, trốn cũng không phải là biện pháp tốt, Mạnh Thành.. Cũng do trong nhà chiều hư, làm việc thật sự không có chừng mực, có đôi khi tôi cũng phải sợ nó."

Tạo quan hệ tốt với Hoắc Ngập..

Lâm Kiều đeo cặp sách vào trường học, Hoắc Ngập xuống xe trước đã không thấy bóng dáng, thời gian này học sinh rất ít khi vào trường, cũng sắp bắt đầu tự học rồi.

Cô thu hồi suy nghĩ, nhanh chóng bước chân vào khu dạy học, lúc lên cầu thang, vừa quẹo một cái đã nhìn thấy Hoắc Ngập.

Đứng trước cậu có một nữ sinh xinh đẹp, là Trần Thi Nam, xung quanh không có người, chỉ có hai người bọn họ đối điện nhau.

Trần Thi Nam đã chờ Hoắc Ngập ở đây từ sớm, cô ta hiếm khi đến trường sớm như vậy, có thể nói là đối với Hoắc Ngập rất có kiên nhẫn.

Vốn dĩ chờ còn có chút mất kiên nhẫn, nhưng thấy anh từ xa đến gần, từng bước đi lên cầu thang, liền có chút hơi ngây ngất, bước tới chặn đường của anh.

"Chào lớp trưởng, cuối tuần có vui vẻ không, tại sao lại không nhận điện thoại của tôi vậy, chẳng lẽ cuối tuần cậu đều đang ngủ?"

"Số lạ nên không nhận." Hoắc Ngập rũ mắt, giọng nói ôn hòa.

Trần Thi Nam nghe lời này liền có chút không vui, "Vậy tin nhắn kia cậu cũng không xem?" Cô ta nói xong lại thấy tính cách Hoắc Ngập như vậy, không nên bức quá chặt, ngữ khí dịu đi chút, "Không phải đã nói với cậu đó là số của tôi sao, xa lạ chỗ nào chứ?"

Hoắc Ngập nhìn cô ta, môi khẽ cong lên, bất giác nở nụ cười.

Đôi mắt màu hổ phách hơi nông, thoạt nhìn có chút cảm giác bạc tình, khi cười lại có loại nhàn nhạt khinh thường cùng trào phúng, tuy xấu xa nhưng lại càng hấp dẫn người khác.

Trần Thi Nam tim đập lỡ nhịp, cô ta thích anh cũng chính là vì nụ cười này.

Lần trước ở bên ngoài ăn cơm nhìn thấy anh, hai nữ sinh đi qua trêu đùa mấy câu, anh cũng chỉ cười cười, trong xương cốt kinh thường cùng khinh mạn đều lộ ra ngoài, hư đến muốn mệnh.

Cô ta không có hứng thú với loại nam sinh mọt sách ngu ngốc, mà chỉ thích loại nam sinh xấu xa, hơn nữa anh không chỉ có hư, còn rất lợi hại, cấp một cùng cấp hai, không phải ai cũng có thể lật đổ được anh.

Lâm Kiều đứng ở dưới bậc thang nhìn bóng dáng Hoắc Ngập, không biết nên bước tiếp hay dừng.

Còn đang nghĩ ngợi, Hoắc Ngập giống như nhận thấy có người, quay đầu nhìn lại.

Lâm Kiều bị phát hiện cũng chỉ có thể căng da đầu đi lên, lướt qua bọn họ rồi vòng qua chỗ ngoặt bước lên cầu thang.

Trần Thi Nam thấy cô, tức giận trợn trắng mắt, quay đầu coi như không nhìn thấy, cô ta nhìn về phía Hoắc Ngập, "Hoắc Ngập, cậu nghĩ kỹ đi, có muốn làm bạn trai của tôi không?"

Lâm Kiều nhớ tới lời cậu nói ở trong xe, không nhịn được quay đầu nhìn bọn họ.

Hoắc Ngập rũ mắt, giống như đang thất thần, nhận thấy được tầm mắt của cô liền ngước mắt nhìn.

Đôi mắt màu sáng rất rõ ràng, làm người khác nhìn vào cảm giác sạch sẽ ôn nhu.

Chỉ là đôi khi.. Nam sinh quá hiền lành vô hại, lại luôn là cơ hội để người khác làm tổn thương.

Lâm Kiều nắm chặt quai đeo cặp sách, chung quy không quản đến, xoay người lên lầu đi vào phòng học.

Trần Thi Nam thấy Hoắc Ngập nhìn người khác, còn bỏ qua câu hỏi của cô ta, tính tình có chút nóng lên, "Cậu nếu như không đồng ý, thì đừng nghĩ tới việc hôm nay có thể vào học."

Lâm Kiều vào phòng học, câu cuối cùng nghe thấy chính là câu uy h**p này, theo sau là âm thanh ồn ào của lớp học, dễ dàng lấn át giọng nữ ở cầu thang.

Cô đến vị trí của mình, lấy sách để lên bàn.

Trong phòng học có người trang điểm có người làm bài, thêm mấy tiếng thúc giục nộp bài tập, còn có người nói giỡn cãi nhau ầm ĩ, mà lại còn có người đến phòng học cũng không được vào.

Lâm Kiều có chút thất thần.

Trần Tuyên Trùng ở phía sau đột nhiên vỗ bàn, chân đạp vào người bạn nam kia một cái, trợn mắt ngoác mồm, "Mắt mày đâu? Thiếu à?"

Hai nam sinh đang đùa giỡn lập tức im lặng, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi!" Nói xong liền vội vàng về chỗ ngồi, căn bản không dám khiêu khích.

Trần Tuyên Trùng sáng sớm thức dậy đã rất tức giận, thấy hai người không đáp lời thì càng giận thêm, chân dùng sức đá mạnh vào bàn để phát tiết, đứng dậy đi ra ngoài bằng cửa sau, mấy bạn học bị ảnh hưởng bên cạnh mặt mũi đều trắng bệch.

Cả lớp im lặng một chút rồi lại bắt đầu xì xào, khe khẽ nói nhỏ, nháy mắt khôi phục lại náo nhiệt.

Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 16: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!