Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 174: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Thư ký nhìn thấy Lâm Kiều, mới nhớ tới An tổng có cho gọi cô, “Hoắc tiên sinh có việc phải làm, An tổng đã đưa anh ấy rời đi, nếu có việc muốn nói, tôi thông báo giúp cô.”

Lâm Kiều nghe được lời này, thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Được, cảm ơn.”

Cô đi xuống lầu, trong lòng có chút thấp thỏm, không biết anh có nghe thấy tên của mình hay không, nói không chừng là do nghe thấy tên của cô nên mới đi, dù sao anh cũng đã có bạn gái, cũng cần tránh nghi ngờ.

Nếu thật là như vậy, đó là tốt nhất, vốn dĩ bọn họ cũng không có chuyện lớn gì để phải gặp mặt.

Lâm Kiều thấp thỏm kéo dài liên tục đến khi tan làm, An tổng cũng không quay về, tất nhiên cũng không có chuyện gọi cô lên.

Lâm Kiều hoàn toàn thả lỏng, cầm túi cùng đồng nghiệp xuống lầu.

Chương Giản cùng tầng lầu cầm chìa khóa xe, vào thang máy, thấy Lâm Kiều mở miệng hỏi, “Có cần tôi đưa hai người về không? Vừa lúc tiện đường.”

Tiết Bối ở phía sau nghe thấy thế, trực tiếp mở miệng trả lời, “Được thôi.”

Lâm Kiều từ chối, “Cảm ơn, nhà tôi cách đây rất gần, đi về rất nhanh.”

Tiết Bối tiến lên một bước, duỗi tay ôm cánh tay cô, “Đi đường nhiều sẽ mệt, dù sao cũng không xa, để Chương Giản đưa chúng ta về cũng được.”

Đồng nghiệp nhiệt tình, Lâm Kiều cũng không thể từ chối quá, cùng Tiết Bối xuống tầng một chờ, rất nhanh xe của Chương Giản đã từ tầng ngầm đi lên.

Tiết Bối đi vào liền khen câu, “Anh lại đổi xe mới, xe này chắc cũng không rẻ đâu nhỉ?”

“Chiếc lần trước hơi nhỏ, đổi sang một chiếc lớn hơn, về sau có bạn gái, cũng thuận tiện đưa đón cô ấy đi làm.”

Tiết Bối kinh ngạc, “Chia tay bạn gái trước rồi à?”

“Chia tay lâu rồi, còn muốn nhờ cô giới thiệu cho tôi một người nữa đấy.” Chương Giản quay đầu nhìn sang, cười rộ lên cũng khá đẹp trai.

Tiết Bối lập tức khoác tay Lâm Kiều, “Lâm Kiều không phải còn đang độc thân à, cô ấy tới công ty cũng hơn nửa năm rồi, đến giờ vẫn chưa có bạn trai.”

Lâm Kiều hơi dừng, lắc đầu cười nói: “ Tôi chưa tính đến việc tìm bạn trai.”

“Nghĩ thoáng lên, sao vẫn còn chưa chịu tìm bạn trai?” Tiết Bối nói xong trực tiếp khen, “Chương Giản từ sớm đã tự dốc sức làm việc, tuổi trẻ như vậy đã ngồi tới vị trí này, năng lực lại mạnh, cô xem cậu ấy hiện tại đã có thể mua được chiếc xe đắt như vậy, về sau tiền đồ chắc chắn không ngắn, cô thử suy xét lại đi, tận dụng thời cơ, nắm chắc vào tay, mỹ nữ trong công ty lại nhiều, Chương Giản ở trong công ty chúng ta rất dễ bị đoạt mất đấy.”

Chương Giản nhìn về phía Tiết Bối, cười vui đùa, “Nào có ai như cô lại làm trò nói trước mặt vậy chứ, tôi vốn đang muốn từ từ tới, cô vừa nói như vậy, tôi ngày mai phải bắt đầu theo đuổi thôi.”

Tiết Bối lúc này mới cười, “ Tôi còn không phải là sốt ruột thay anh sao?”

Lâm Kiều có chút xấu hổ, nhưng cũng may đã sắp tới nhà cô.

An Phỉ lái xe đưa Hoắc Ngập về nhà, cũng thấy kỳ lạ sao cho mèo ăn mà còn phải đi xa như vậy, “Cậu mới về đã nuôi mèo à?”

“Mang về từ bên đó.” Hoắc Ngập mở mắt, nhìn lên lầu.

An Phỉ duỗi tay sờ sờ cằm, có chút không thể ngờ được, “Nhìn cậu cũng không giống người sẽ kiên nhẫn nuôi mèo đâu?”

“Nuôi chơi, bạn gái thích.”

“ Tôi nói sao mèo lại quan trọng như vậy, còn muốn đích thân trở về cho ăn, hóa ra là bạn gái thích.” An Phỉ nhìn thoáng qua trên lầu, có chút tò mò, “Bạn gái cậu ở cùng cậu à?”

Hoắc Ngập cười, không trả lời, mở cửa xe, “Lên trước đây.”

“Hạng mục lưng chừng núi cậu nhất định phải giúp tôi một tay, ông già trong nhà đang nhìn chằm chằm tôi suốt, có được hay không hoàn toàn dựa vào cậu đấy.” An Phỉ dựa vào tay lái, thấy anh đi ra ngoài lại nói một lần nữa.

Anh ta phải phí khá nhiều sức mới có thể mời được cậu ta đến đây, dù sao Hoắc Ngập cũng không thiếu chút tiền ấy, so sánh với của cải của Hoắc gia, đó cũng chỉ tính là chút tiêu khiển với cậu ta, nhưng cố tình hứng thú tiêu khiển lại có thể làm giỏi như vậy, làm anh ta phải tốn rất nhiều sức để đi đoạt về.

“Không thành vấn đề.” Hoắc Ngập cười nói một câu, đóng cửa xe, đi lên lầu.

Tới cửa, Bánh Trôi nghe thấy tiếng khóa mật mã, lập tức chạy về phía cửa, “Meo ~”

Hoắc Ngập mở cửa đi vào, thấy nó ngồi xổm, cúi người sờ đầu của nó, nhìn lướt qua thức ăn cho mèo, bên trong còn hơn phân nửa chưa ăn xong, hiển nhiên là nó tự mình lôi thức ăn ra.

Anh xoa đầu nó, “Ăn ít đi, béo như vậy.”

Bánh Trôi nghe vậy ngoan ngoãn ghé vào bên cạnh, thịt trên người đều là nó nỗ lực lắm mới nuôi ra được, cứ chê là sao.

Hoắc Ngập đứng dậy đi vào trong, mở tủ lạnh lấy nước, mang nước tới phòng khách, hiển nhiên đã trở về được một thời gian, trên bàn trà còn có một chồng bản vẽ, trong phòng vẫn rất sạch sẽ, chút hỗn độn duy nhất cũng là do Bánh Trôi nhỏ làm ra.

Anh ngồi trên sô pha, châm thuốc, cụp mắt một lúc lâu mới hít một ngụm, thong thả ung dung phun ra một vòng khói.

Anh nhìn khói thuốc, chậm rãi biến mất ở trước mắt, trong mắt không có chút ý cười nào của vừa rồi, nhìn qua quá lãnh đạm.

Bánh Trôi bò trong chốc lát, đứng dậy đi ngậm đồ chơi của mình.

Hoắc Ngập nghe được tiếng động phục hồi lại tinh thần, nhìn thoáng qua Bánh Trôi, thân mình nghiêng về trước, tùy tay ấn diệt điếu thuốc, uống một ngụm nước đá, đứng dậy vào phòng làm việc.

Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 174: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!