Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 178: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Chương Giản cười, nhưng muốn tìm lại ưu thế của mình, anh ta trực tiếp gọi rượu trắng, “Uống chút đi, hôm nay khó có khi Hoắc tiên sinh ở đây, tôi kính anh.”

Lâm Kiều nhìn Hoắc Ngập, cô chưa thấy anh uống say nhiều, một lần duy nhất chính là sau khi tốt nghiệp cấp ba.

Cô nghĩ đến đây, hơi cụp mắt, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, Hoắc Ngập cũng không hề tìm cô nói chuyện.

Lâm Kiều tự mình uống rượu trái cây, tuy rằng không rõ tửu lượng của anh đến cùng là như thế nào, nhưng cũng không nghĩ rằng sẽ kém như vậy, mới một chút đã say…

Rượu trắng có tác dụng chậm rất lớn, Chương Giản uống cũng rất nhiều, Hoắc Ngập uống một ly, anh ta uống ba ly, hiện tại nói chuyện đã líu đầu lưỡi, đi đường cũng lắc lư.

Lưu Văn đến gần, duỗi tay đỡ một phen.

Suối nước nóng tất nhiên không thể ngâm được nữa, Tiết bối nhìn về phía Lâm Kiều, hơi thúc giục, “Uống quá nhiều rồi, cô với Lưu Văn đưa Chương Giản về phòng đi.”

Lâm Kiều nhìn về phía Tiết bối, thấp giọng nhắc nhở một câu, “Hoắc tiên sinh có bạn gái.”

“Có bạn gái thì làm sao, tôi cũng không có làm gì.” Tiết Bối nghe thấy liếc cô một cái, giọng nói cũng thả nhẹ, rõ ràng chột dạ.

Cô nàng tiến lên đỡ Hoắc Ngập đi về phía trước, căn bản không thèm nhìn cô.

Lâm Kiều nhìn Hoắc Ngập say không nhẹ, khẽ nhíu mày, bước nhanh tiến lên nâng một tay khác của Hoắc Ngập, “ Tôi và cô cùng nhau đưa đi.”

Tiết Bối trong lòng ngầm bực, chỉ cảm thấy Lâm Kiều không biết xấu hổ xen vào việc của người khác, rõ ràng người ta không nói với cô ta câu nào, còn không biết xấu hổ đuổi tới đây!

Tiết Bối cũng không dám nói gì, chỉ có thể cùng cô đỡ Hoắc Ngập về phòng.

Đi một lát liền cảm giác trọng lượng của Hoắc Ngập đều đặt lên người cô, ép làm cô sắp đi không nổi.

Lâm Kiều tới mép giường, dìu anh ngồi xuống, đang muốn buông tay, Hoắc Ngập đã trực tiếp ôm cô đè xuống giường.

“A!” Mắt Tiết Bối bỗng nhiên trợn lớn, che miệng kêu một tiếng.

Lâm Kiều thấy một trận trời đất quay cuồng, bị anh ôm về phía đầu giường bên kia, tay bị anh đè ở dưới người.

Cô hoàn toàn sửng sốt, nhìn Hoắc Ngập gần trong gang tấc, anh nhắm mắt lại, đã say đến không nhận rõ ai với ai, khi tới gần, sắc môi óng ánh, khuôn mặt cảnh đẹp ý vui, còn có thể cảm nhận được môi mỏng mềm ấm, giữa môi răng phun ra hương rượu, phun trên gò má cô nóng rát.

Gần gũi dán vào nhau như vậy, làm n.g.ự.c Lâm Kiều bỗng nhiên căng thẳng, vội vàng giãy giụa đứng dậy, anh lại càng ôm chặt.

“Hoắc Ngập!” Lâm Kiều vội vàng đẩy anh, làm áo sơ mi của anh bị kéo loạn, cô đột nhiên rút tay ra, còn đυ.ng phải vòng eo anh, đầu óc cô loạn đi, không hiểu sao lại nghĩ đến hai chữ gợi cảm.

Cô vội vàng tránh khỏi ôm ấp của anh, cả người bị thiêu đỏ.

Hoắc Ngập vẫn nhắm mắt lại như cũ, bị cô mạnh mẽ tránh ra, cũng không có phản ứng gì lớn, ý thức mơ hồ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy anh uống rượu, thật đúng là làm người ta cho rằng anh đang cố ý chơi lưu manh!Lâm Kiều giãy giụa, ánh mắt Tiết Bối nhìn cô khác đi, giống như vừa rồi là do cô cố ý nhào lên.

Lâm Kiều mới vừa thoát được, tay Hoắc Ngập chậm rãi buông lỏng, cô nhìn lướt qua lập tức thu hồi tầm mắt, chạy ra khỏi phòng.

Trở lại phòng của mình, mới đóng cửa lại, trong đầu tất cả đều là cảnh tượng vừa rồi, anh duỗi tay ôm mình, hơi cong người ôm lại, nhìn đáng thương, thậm chí có chút cô độc.

Nhưng rõ ràng mấy thứ này không nên xuất hiện trên người anh …

Lâm Kiều trầm lặng một lát, hơi xoa đầu hỗn loạn, mới chậm rãi đi rửa mặt.

Mới trong chốc lát, Tiết Bối đã quay lại, vừa vào đã mở miệng hỏi, “Cô quen Hoắc tiên sinh phải không?”

Lâm Kiều đang đánh răng, nghe vậy phun bọt trong miệng ra, “Không quen.”

Tiết Bối nghe mà hơi nghi ngờ, luôn cảm thấy hai người này rất quen thuộc, hơn nữa vừa rồi Lâm Kiều còn buột miệng thốt ra hẳn tên của Hoắc tiên sinh.

Tiết Bối liếc mắt đánh giá Lâm Kiều, nghĩ lại cũng cảm thấy không có khả năng, Lâm Kiều hiển nhiên không có khả năng có cơ hội quen được người như Hoắc Ngập.

Lưu Văn đưa Chương Giản về phòng, sau khi quay về từng người rửa mặt rồi đi ngủ.

Chờ đến sáng tỉnh lại, sương mù quanh núi đã tan, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây hơi lộ ra, nhè nhẹ từng đợt rất đẹp.

Lâm Kiều kéo rèm ra, thấy cảnh như vậy nhịn không được tán thưởng, quả nhiên là khu du lịch, phong cảnh giữa sườn núi giống như tiên cảnh, đẹp nói không nên lời.

Tiết Bối gọi điện cho Chương Giản, cũng may hôm nay Chương Giản đã tỉnh rượu, rất nhanh đã sửa soạn xong, ra phòng chờ các cô.

Bọn họ cùng nhau tới cửa, đã thấy Hoắc Ngập đứng trước quầy đang trả phòng, dáng người thon dài, giơ tay nhấc chân đều là cảnh đẹp ý vui đẹp, đàn ông như vậy quá hấp dẫn ánh mắt người khác.

Trước quầy có một cô gái luôn liếc nhìn Hoắc Ngập mấy lần, nhanh chóng nhận ra, “Cậu là em trai của Lâm Kiều đúng không? Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt, cậu còn nhận ra tôi không?”

Hoắc Ngập nâng mắt nhìn cô ấy, hiển nhiên không có ấn tượng gì.

Linh Linh duỗi tay chỉ vào mình, “Chúng ta từng gặp nhau vào sáu năm trước, tôi là Linh Linh, lúc trước từng cùng Lâm Kiều làm thêm ở trung tâm thương mại, cậu quên rồi sao, hôm đó trời mưa rất to, cậu tới đón cậu ấy, còn đưa tôi đến chỗ bạn trai cũ nữa đó.”

Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 178: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!