Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 183: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Lâm Kiều nhìn về phía Bánh Trôi đang vây quanh chuyển động bên chân, “Không phải nguyên nhân này, chỉ là tôi chưa từng tiếp xúc với hạng mục lớn như vậy, nếu theo vào, nhất định sẽ làm chậm trễ tiến độ, cho nên vẫn muốn phiền cậu nói với An tổng một tiếng.”

Hoắc Ngập nghe xong cũng không tiếp tục kiên trì, ôn hòa nói: “Được, tôi sẽ nói với anh ta.”

Lâm Kiều gật đầu, “Cậu đi ăn cơm đi.” Cô nói xong giúp anh đóng cửa, xoay người đi đến thang máy, bụng đã đói đến kêu vang.

Cô ấn nút thang máy, cúi đầu móc từ trong túi ra một viên kẹo, ăn trước áp đói, làm dì nấu cơm thật không dễ dàng, còn phải chịu đựng không được ăn.

Lâm Kiều nhai kẹo, ngoan ngoãn chờ thang máy, mơ hồ cảm giác có một tầm mắt dừng ở trên người, cô quay đầu nhìn thoáng qua cửa, căn bản không có mắt mèo.

Cô khẽ lắc đầu, cảm thấy mình suy nghĩ nhiều.

Ngày hôm sau đi làm, Lâm Kiều bận đến giữa trưa, nghĩ đến Hoắc Ngập, còn có chút không yên tâm.

Điện thoại vang lên, Lâm Kiều mở ra, là ảnh chụp Hoắc Ngập gửi tới, ảnh chụp dây do kích cơ bụng của Bánh Trôi, kích cỡ này rõ ràng đã nhỏ hơn trước.

‘Gầy một ít.’

Đúng thật là một ít, nếu không so sánh, đúng là không nhìn ra.

Lâm Kiều nhìn đôi mắt nhỏ tủi thân của Bánh Trôi mà nhịn không được muốn cười, anh nếu còn có tâm trạng đo kích cỡ eo cho Bánh Trôi, vậy chứng tỏ không có việc gì.

Lâm Kiều cũng hoàn toàn buông lỏng, vùi đầu vào công việc.

Chương Giản đi đến từ đối diện, đặt thư mời ở bên cạnh bàn cô, “Bên hợp tác với khu du lịch mời công ty chúng ta tham gia tiệc, An tổng muốn chúng ta cũng cùng tới.”

Lâm Kiều hơi ngừng, lấy thư mời nhìn thoáng qua, đơn giản lịch thiệp, không có hoa văn dư thừa, khá quý khí, chắc chắn không phải bữa tiệc bình thường.

Cô không muốn đi lắm, nhưng lại không tiện từ chối, dù sao cũng đã nhờ Hoắc Ngập giúp về vấn đề công việc bên khu du lịch, lại không tới cũng không được.

Chương Giản nói tóm lược lại là phải đi, thấy xung quanh không có ai lại quay lại đây, “Lâm Kiều, em suy xét xong chưa? Chúng ta có thể thử ở bên nhau xem sao.”

Lâm Kiều có chút xấu hổ, ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, nghiêm túc trả lời: “Chương Giản, cảm ơn ý tốt của anh, tôi chưa tính đến chuyện này.”

Chương Giản hoàn toàn không ngờ được, “Vì sao, em còn trẻ như vậy nên ba mẹ em không đồng ý?”

Lâm Kiều im lặng một lát, “Họ sẽ hiểu cho tôi.”

Chương Giản không quá hiểu rõ ý tưởng của cô, rõ ràng đẹp như vậy, tính cách lại quá lãnh đạm.

Nhưng Lâm Kiều như vậy, ngược lại làm anh ta càng vừa ý, vốn dĩ anh ta đã rất có hảo cảm với cô, nhìn vừa đẹp vừa ngoan, hiện tại xem ra quả nhiên là đúng.

“Không sao hết, về sau tình cảm ai có thể nói trước được?”

Chương Giản nói rất chắc chắn, lấy điều kiện của anh ta để theo đuổi con gái thì hoàn toàn không thành vấn đề, nhiều nhất chỉ là tốn chút thời gian mà thôi.

Đi bữa tiệc như vậy, lễ phục là một vấn đề rất lớn, mặc không hợp, đó là thất lễ.

Lâm Kiều chưa từng tham gia bữa tiệc như vậy bao giờ, nhưng cũng may cuối tuần sẽ đi dạo phố cùng Cố Ngữ Chân, có thể thuận tiện chọn một bộ lễ phục.

Lúc đại học Cố Ngữ Chân vừa khéo đi làm người mẫu ngoài giờ, sau khi tốt nghiệp trực tiếp ký hợp đồng với công ty, so sánh với trước kia hoàn toàn là thoát thai hoán cốt, việc chọn lễ phục tuyệt đối không có vấn đề.

Cô ấy chọn cho Lâm Kiều một bộ lễ phục kiểu sương mù bồng bềnh, vốn dĩ da đã trắng, sau khi mặc vào có vẻ càng trắng thêm, cổ mảnh khảnh đeo một chiếc vòng dán xát, tuy đơn giản, nhưng khi nhìn qua lại vô cùng hợp, trong sáng giống như ánh sáng xuyên thấu qua thủy tinh, là một loại đẹp thoải mái.

Tiết Bối đã tạo kiểu rất lâu, chờ khi thấy Lâm Kiều, nhịn không được hỏi, “Cô tìm tạo hình này ở đâu ra thế, chắc tốn không ít tiền nhỉ?”

Lâm Kiều cười trả lời, “Không tốn mấy, bạn tôi giúp tôi làm, cô ấy rất giỏi ở phương diện này.”

Tiết Bối không nói gì, có vẻ không tin, rõ ràng nhìn thấu tâm tư, muốn bò lên trên.

Chờ các cô tới buổi tiệc, đã có chút muộn.

Sảnh tiệc rất lớn, mái vòm to rộng, phác hoạ ra buổi tiệc ăn uống linh đình, đèn thủy tinh rực rỡ lung linh, đặc biệt thích hợp với những người ăn mặc chỉnh tề ở phía dưới.

Lưu Văn đã sớm tới, thấy hai người các cô đến, bưng rượu lại gần, “Sao giờ hai người mới đến, vừa rồi tôi có thấy Hoắc tiên sinh ở trên lầu, lát nữa chúng ta cùng đi chào hỏi.”

Lâm Kiều cũng không thấy ngoài ý muốn, bên hợp tác mời bọn họ, không có khả năng không mời người hợp tác khác, huống chi Hoắc Ngập là do bọn họ trăm cay ngàn đắng mời đến, nói không chừng buổi tiệc này chính là vì anh mà làm.

Cô vừa nhấc đầu, xa xa đã thấy Hoắc Ngập, góc độ này của cô chỉ có thể thấy bóng dáng của anh, chân thon dài cùng tùy ý gác trên lan can, chỉ nhìn bóng dáng cũng đã thấy cảnh đẹp ý vui.

Đây là lần đầu tiên Chương Giản đến buổi tiệc lớn như vậy, nói chung chỉ có những nhân tài cấp bậc giống như An tổng mới tới một nơi như này để xã giao.

Hiện tại đến lượt anh ta tới, còn có thể quen nhiều người có uy tín danh dự như vậy, trong lòng có kích động nói không nên lời, sớm muộn gì có một ngày anh ta cũng sẽ trở nên nổi bật như vậy.

Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 183: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!