Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 187: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Cố Ngữ Chân ăn một miếng kem đã nhức răng dừng lại, “Ngày hôm qua thế nào, bộ váy kia được không?”

Lâm Kiều hơi xuất thần, nghe vậy khẽ gật đầu, lại nhìn thoáng qua di động, vẫn không có bất kỳ tin nhắn gì.

Cố Ngữ Chân nhìn thoáng qua di động của cô, hơi khó hiểu, “Cậu làm sao vậy, đang đợi điện thoại của ai đấy?”

Lâm Kiều nghe vậy ngẩn ra, nhanh chóng chỉnh đốn lại, ăn kem, “Không có, chỉ là nhìn xem có công việc gì cần làm hay không thôi.”

Cố Ngữ Chân cũng không thấy kỳ lạ, duỗi tay lấy di động cười nói, “Tớ còn tưởng rằng cậu đã gặp được người mình thích, như bị câu hồn vậy, mất hồn mất vía.”

Lâm Kiều không hiểu sao lại thấy chột dạ, mới ý thức được hành động của mình như vậy thật sự rất giống.

“À, Nhất Trung chúng ta sắp họp lớp, cùng đi đi.” Cố Ngữ Chân nhìn tin nhắn trong điện thoại có chút kinh ngạc.

Lâm Kiều cầm muỗng nhẹ nhàng múc một tầng kem, “Hội cựu học sinh?”

“ Đúng vậy, có đăng trên diễn đàn, lớp trước kia của chúng ta.” Cố Ngữ Chân nhìn điện thoại, “Nếu tới, chúng ta sẽ có thể gặp được rất nhiều bạn học đã lâu không gặp mặt.” Cô ấy nói xong mà trong lòng phập phồng, đặc biệt là người kia, đã rất lâu, lâu đến nỗi cô ấy cũng không dám nói tên của cậu ta.

Lâm Kiều mở điện thoại, thấy thông báo, trong diễn đàn có rất nhiều người đều đi, dù sao đa số nhà họ đều có cơ ngơi vững chắc, rất ít người suy xét đến vấn đề xin nghỉ làm.

Lâm Kiều nhìn bọn họ nói chuyện phiếm, đột nhiên nhớ tới Hoắc Ngập, ngón tay hơi di chuyển, nhấn vào vòng bạn bè của Hoắc Ngập.

Tài khoản này vẫn là tài khoản lúc cấp ba anh từng giúp cô đăng ký, người đầu tiên kết bạn chính là anh.

Ảnh của anh chính là Bánh Trôi nhỏ đang nằm liệt dưới ánh mặt trời phơi nắng, bộ lông mượt mà, vô cùng đáng yêu.

Thật ra cô cũng không ngờrằng anh sẽ dùng ảnh chụp Bánh Trôi nhỏ làm đại diện, bởi vì cảm giác hoàn toàn không khớp với tính cách của anh.

Hơn bốn năm nay Lâm Kiều đều luôn chặn anh, chưa từng vào xem động thái của anh.

Lần này vẫn là lần đầu tiên trong hơn bốn năm, vào xem vòng bạn bè của anh.

Anh đăng lên tất cả đều là ảnh của Bánh Trôi, một số là video, một số là ảnh chụp, đa số đều là khi ở nước ngoài.

Đại khái Lâm Kiều chỉ nhìn lướt qua, nhìn tới dòng trạng thái mới nhất, là Bánh Trôi nhỏ đang ăn vụng thức ăn cho mèo.

Thời gian đổi mới thế nhưng lại là đêm qua, xem sắc trời, chắc hẳn là lúc từ buổi tiệc về đến nhà.

Trên ảnh của anh chỉ có hai chữ, ‘Ăn vụng.’

Hai chữ này hoàn toàn có thể thấy được trong lòng anh rất bình tĩnh, không giống với bộ dáng đã từng ôm cô hôn môi hôm qua.

Ngày hôm qua khi quay về suy nghĩ của cô hoàn toàn lộn xộn, căn bản không ngủ được, thậm chí lo lắng anh sẽ giống lúc cấp ba, mà anh, thật sự lại bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhưng cô đã loạn từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, cả đầu óc đều là anh.

Lâm Kiều ý thức được vấn đề này, cố gắng làm mình ổn định nỗi lòng, cũng may hạng mục khu du lịch, cũng không nhìn thấy Hoắc Ngập.

Suốt một thời gian, anh đều ở nước ngoài, còn có hạng mục cùng giáo sư bên đó, nếu có vấn đề gì, bàn công việc với anh cũng là Tiết Bối, căn bản không cần cô ra mặt.

Lâm Kiều gấp quần áo bỏ vào vali, ngày mai sẽ cùng đồng nghiệp trong công ty đi khảo sát ở khu du lịch, bận làm cô không có thời gian nghĩ đông nghĩ tây.

Lâm Kiều sắp xếp xong, lại để một gói kẹo vào, mới quay về giường ngủ, chờ đến ngày hôm sau tới dưới sảnh công ty, từ xa đã thấy xe buýt.

Lâm Kiều mới đến gần, đã thấy Hoắc Ngập đang ngồi ngoài quán cà phê, đối diện còn có một người phụ nữ tóc cuộn sóng, thoa môi đỏ.

Đó là Phương Tình Hữu, trong công ty có tiếng là xinh đẹp, am hiểu giao tiếp, người từng làm việc chung cùng cô nàng đều khen không dứt miệng.

Bước chân Lâm Kiều hơi dừng, tầm mắt di chuyển, nhìn thấy vali bên cạnh anh, theo bản năng ngẩn ra, chẳng lẽ anh cũng đi, sao lại không nghe thấy thông báo?

Lưu Văn thấy cô, đẩy cửa sổ xe ra vẫy tay, “Lâm Kiều, bên này.”

Lưu Văn vừa nhắc nhở, hai người đang ngồi ở ngoài quán cà phê cũng nhìn lại đây.

Phương Tình Hữu đứng dậy kéo vali bên cạnh, nhìn về phía Hoắc Ngập, chỉ hướng bàn cà phê, có vẻ như đang cảm ơn anh, đã mời mình uống cà phê.

Hoắc Ngập cười, đứng dậy đi tính tiền.

Phương Tình Hữu nhìn bóng dáng anh hồi lâu, mới xoay người kéo vali, dáng người thướt tha đi về phía bên này.

Lâm Kiều có chút quẫn bách, cô cất xong vali vào sau xe buýt, Lưu Văn đã ngồi cùng Tiết Bối, những người khác cô lại không thân, liền đi ra phía sau ngồi xuống.

Chỉ lát sau, Phương Tình Hữu cũng lên xe, nói đùa với đồng nghiệp ở phía trước vài câu, sau đó tìm vị trí trống ngồi xuống, chỗ bên cạnh chắc là để lại cho Hoắc Ngập.

Cô quay đầu nhìn ra phía ngoài xe, Hoắc Ngập đang đi về bên này, đúng là sẽ đi cùng bọn họ, vậy mấy ngày kế tiếp, chẳng phải mỗi ngày đều sẽ gặp nhau …

Lâm Kiều nhìn Phương Tình Hữu ngồi đối diện cách lối đi nhỏ, nếu Hoắc Ngập ngồi cùng với cô ấy, vậy thì sẽ là bên cạnh cô, cho dù cách một lối đi nhỏ, cũng thấy không được tự nhiên.

Lâm Kiều nghĩ lại đứng dậy đổi xuống ghế trống phía sau, Phương Tình Hữu nhìn cô một cái, không để ý, lấy gương trong túi đánh giá đường kẻ mắt, xác định không bị sao mới thả về túi.

Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 187: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!