Lâm Kiều nghe thấy tên Hoắc Ngập, tay đang bóc kẹo hơi ngừng, “Là bạn học cấp ba.”
“Không biết Hoắc tiên sinh lúc học cấp ba sẽ như thế nào, nhưng tôi có thể tưởng tượng được người như anh ấy, cấp ba chắc hẳn có rất nhiều nữ sinh theo đuổi.”
Lâm Kiều nhớ tới gió tanh mưa m.á.u trước kia, khẽ gật đầu, “Ừ, đúng là rất nhiều.”
Phương Tình Hữu đỡ nắp vali, hơi nghiêng đầu nhìn sang, như đang nói giỡn, “Thế cô có theo đuổi anh ấy không?”
Lâm Kiều nhớ tới chuyện vừa rồi lại không nói nên lời, lột kẹo xong ăn luôn, nhẹ nhàng lắc đầu, không muốn tiếp tục đề tài này.
Phương Tình Hữu vừa thấy đã biết ngay là không theo đuổi thành công, đàn ông như vậy gặp qua nhiều phụ nữ, loại ngoan ngoãn kiểu này chắc chắn không vừa ý.
Nếu không xuống tay từ lúc cấp ba, sao có thể chờ tới bây giờ?
Vừa rồi cố ý ngồi bên cạnh Lâm Kiều, chắc hẳn là muốn hấp dẫn lực chú ý của mình, không thể không nói, anh ta làm rất tốt, ít nhất đã hoàn toàn gợi lên hứng thú của cô ta.
Phương Tình Hữu vừa lòng cười, không mở miệng hỏi tiếp, kiểu ngoan mềm như này, ở trước mặt cô ta căn bản không đủ xem.
Học tập ở khu du lịch rất bận rộn, mỗi ngày đầy thứ cần sắp xếp.
Hơn nữa, Lâm Kiều chưa từng tham gia vào hạng mục nào lớn như vậy, rất nhiều chỗ không hiểu, cho nên thứ phải học rất nhiều.
Mỗi lần đi ra ngoài một chuyến, đều ghi chép đầy vài trang, buổi tối về phòng còn phải ôn lại, cứ vậy mà bận, cảm giác không tự nhiên khi đi làm cùng Hoắc Ngập cũng không còn rõ ràng nữa.
Bọn họ dường như không nói lời nào, cũng không có quá nhiều tiếp xúc, không khác gì những đồng nghiệp khác, nhiều nhất chỉ khi gặp mặt thì gật đầu.
Lâm Kiều xem xong trọng điểm cần ghi nhớ cho hôm nay, chuẩn bị ra khỏi phòng ăn vài thứ, lấp đầy bụng, người phụ trách khu du lịch đã đặt riêng một khu vực lớn cho người của công ty bọn họ, có thể nói là đặc biệt khoản đãi.
Lâm Kiều mới đi đến phòng nghỉ bên kia, đã thấy Hoắc Ngập ngồi trên sô pha, trong tay kẹp thuốc lá, đầu thuốc đã tàn một đoạn, hiển nhiên là ngồi đã lâu.
Dường như anh vừa mới trở về từ một cuộc họp quan trọng, mặc trên người bộ tây trang tối màu, đeo mắt kính thanh mảnh, tóc đen vuốt lên, lộ ra mặt mày kinh diễm, lẳng lặng ngồi ở đó đã vô cùng thu hút người nhìn.
Cô đi được một nửa, tiến cũng không được, lùi cũng không xong, cứng đờ không biết làm gì.
Hoắc Ngập hơi nâng mắt nhìn sang, một lát sau, thân mình nghiêng về trước, duỗi tay ấn diệt điếu thuốc lên gạt tàn.
Phương Tình Hữu từ ngoài đi vào, dáng người phập phồng quyến rũ cùng váy hai dây, làm người không rời được mắt, nhìn qua như khách du lịch.
Không biết cô ta từ nơi nào lấy được hai chai rượu vang đỏ, vừa vào thấy bọn họ, nhanh chóng cười rộ, “Hai người cũng ở đây sao, vừa lúc cùng nhau phẩm quán bar, thuận tiện chơi trò chơi luôn, thả lỏng cơ thể, mấy ngày nay đã quá mệt mỏi rồi.”
Hoắc Ngập nghe vậy không nói gì.
Lâm Kiều đi đến ngăn tủ cầm một gói khoai tây lát, cười từ chối, “ Tôi còn một số ghi chép chưa nhớ được, đi về trước.”
Phương Tình Hữu buông rượu, lập tức đi lên giữ cô lại, “Còn hai người thì chơi kiểu gì, nhiều người mới vui! Hôm nay cô bị tôi bắt gặp, không chơi chính là không cho tôi mặt mũi, đến đây đi, chỉ chơi một lát thôi, thả lỏng một chút.”
Lâm Kiều cứng đờ bị cô ta lôi kéo ngồi đối diện Hoắc Ngập, ôm đồ ăn vặt trong tay, nhiều ít có chút xấu hổ.
Phương Tình Hữu đi đến bên cạnh lấy ly rượu, lại lấy tới một bộ bài poker.
Ngồi xuống sô pha bên cạnh, rút ra ba lá bài, bày ở trên bàn, “Sáu trái tim đỏ là tôi, bảy viên kim cương là cô, còn sáu trái tim đen này sẽ tính cho Hoắc tiên sinh đi.”
Lâm Kiều nhìn bài của mình, chỉ có thể nghiêm túc nghe quy tắc.
Phương Tình Hữu di chuyển ngón tay ngọc thu bài lại, tư thái ưu nhã mà xào bài, “Trò chơi rất đơn giản, chúng ta thay phiên nhau xáo bài, thay phiên nhau lật bài, bị lật đến bài của ai thì người đó phải uống rượu, lật đến mình thì không phải uống.” Cô ta nói xong, hình như lại nghĩ tới gì, nhìn về phía Hoắc Ngập, “Chỉ uống rượu có vẻ hơi nhàm chán, nếu không thêm một ít trừng phạt nữa, nếu ai bị lật đến bài, thì phải cởi một thứ trên người xuống, là cái gì cũng được, thế nào?”
Lâm Kiều ngây ngẩn cả người, vừa rồi ra ngoài cũng không thêm thứ gì mấy, chỉ khoác thêm áo khoác, bên trong là váy ngủ, không có thứ gì khác, nhiều nhất chỉ là dép lê dưới chân, sao mà chơi được …
Hoắc Ngập nghe vậy chậm rãi cười, không hiểu sao có chút hư hỏng, “Được thôi.”Lâm Kiều tạm dừng, “ Tôi không chơi được, hôm nay tôi không hợp để chơi trò chơi.”
Phương Tình Hữu duỗi tay giữ chặt cô, cười nhìn sang, “Có tiền đặt cược mới kí©h thí©ɧ, nhìn cô chắc là chưa từng chơi trò chơi trên bàn tiệc bao giờ nhỉ, tiền đặt cược càng nhiều chơi mới càng vui, huống chi cũng chưa chắc là cô sẽ thua, tôi sẽ giúp cô, cô xem vòng tay trên tay tôi đi, đủ để chúng ta chống lâu, nên khẩn trương phải là Hoắc tiên sinh mới đúng.” Cô ta nói xong duỗi tay vuốt qua tua rua trên vòng tay của mình, nhìn về phía Hoắc Ngập bật cười, “ Tôi trước nhé.”
Lâm Kiều nhìn cô ta xào bài, không hiểu sao lại khẩn trương, chờ bài lật lên, là sáu trái tim đỏ, vừa lúc là Hoắc Ngập.