Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 192: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Hoắc Ngập nhìn Lâm Kiều chạy xa, nghe vậy nhẹ cười, hiển nhiên không phải lần một lần hai, “Không sao, da mặt của cô ấy vẫn luôn mỏng như vậy.”

Vẫn luôn…

Nói như vậy, thật đúng là một đôi.

Hoắc Ngập cúi người nhặt áo, cười gật đầu, xoay người rời đi.

Tiết Bối sợ ngây người, hóa ra đàn ông dịu dàng như thế, khi hôn cũng sẽ kịch liệt dùng sức, một chút cũng không cho cơ hội thất thần.

Lâm Kiều mơ mơ màng màng chạy về phòng, Phương Tình Hữu đã ở trong phòng.

Cô ta thấy Lâm Kiều đi vào cũng không nói gì, nhớ tới bộ dáng lãnh đạm đứng dậy rời đi vừa rồi của Hoắc Ngập, cũng không ngờ được.

Bộ dáng dáng người của cô ta như vậy, chẳng lẽ ở trong mắt anh còn chưa đủ đẹp hay sao?

Tầm mắt của cô ta vừa chuyển, quét đến cánh môi có chút sưng đỏ của Lâm Kiều, sắc môi óng ánh, mặt mày hàm xuân, vừa thấy là biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Cô ta hơi dừng tầm mắt, bực bội mà cầm quần áo, đi vào phòng vệ sinh tắm rửa.

Tuy rằng Lâm Kiều uống có chút say, nhưng nhiều ít cũng nhận thấy được bầu không khí lạnh đi.

Cô đè đè đầu đang mê mang, vừa mới ngồi xuống mép giường, điện thoại trong túi liền vang.

Lâm Kiều chậm rì rì lấy di động, máy móc ấn nhận, ngoan ngoãn để bên tai, “Ai vậy?”

Hoắc Ngập nghe được giọng nói mềm mại của cô, nhẹ nhàng cười, thanh âm vẫn còn khàn khàn,, “Đồng hồ của tôi còn ở chỗ chị.”

Lâm Kiều nghe được lỗ tai hơi nóng lên, cúi đầu nhìn thoáng qua, đúng là vẫn còn ở trong tay cô.

Cô tự hỏi một lát, “Ngày mai tôi đưa cho cậu.”

“Không được, bây giờ phải đưa.” Hoắc Ngập nhẹ giọng từ chối, “ Tôi cần dùng.”

Một cái đồng hồ thì có thể có ích lợi gì, anh chính là muốn lừa cô đi ra ngoài, hiện tại cô bình tĩnh lại, nhiều ít cũng nhận thấy được vừa rồi anh muốn cô tới phòng, để làm gì.

“ Tôi không đi phòng cậu.” Chân Lâm Kiều xỏ dép lê, nhẹ nhàng cọ xát trên thảm dày, rất ngoan mà trả lời.

Hoắc Ngập nghe vậy tạm ngừng, cười khẽ ra tiếng, giọng nói hơi trầm thấp, “Vì sao lại không đi phòng tôi?”

Lâm Kiều nghe giọng của anh, trả lời nghiêm túc, giọng nói nhỏ mang chút chỉ trích, “Cả đầu óc cậu chỉ muốn làm chuyện xấu, lúc cấp ba cậu đã như vậy.”

Bây giờ trưởng thành, chắc chắn cũng không khác là bao!

Hoắc Ngập giống như không hiểu, “Chị, chị nói là việc làʍ t̠ìиɦ sao?”

Lâm Kiều nhịn không được rụt ngón chân, “Hoắc Ngập!” Mặt cô nóng lên từng đợt, cũng không dám nói tiếp với anh, sợ anh lại nói ra cái gì, “ Tôi muốn cúp điện thoại!”

Hoắc Ngập cười khẽ ra tiếng, “ Tôi đang ở cửa, chị mở cửa đưa đồng hồ cho tôi là được.” Hoắc Ngập nói, lại nhẹ giọng dỗ, “Chị, tôi thật sự cần dùng, không lừa chị.”

Lâm Kiều thấy anh nói như vậy, miễn cưỡng thả lỏng cảnh giác, hơi tự hỏi một chút, đứng dậy đi đưa đồng hồ cho anh.

Cô mở cửa phòng ra, bên ngoài lại không hề thấy bóng dáng của Hoắc Ngập, “Cậu ở đâu?”

“Đang ở cửa.”

Cô thấy hơi khó hiểu, đi ra cửa phòng, nhìn thoáng qua hành lang bên ngoài, “ Tôi không nhìn thấy cậu, có phải cậu đi nhầm sang chỗ khác rồi hay không …?”

Cô còn chưa nói xong, đã bị người phía sau kéo lấy cổ tay, trực tiếp kéo vào trong lòng ngực.

Lâm Kiều không kịp phản ứng, đầu đ.â.m vào trong lòng n.g.ự.c anh, ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là đôi mắt mang ý cười của Hoắc Ngập.

Anh dựa vào tường, tư thái nhàn tản.

Lâm Kiều có chút chậm chạp, nao nao, đưa đồng hồ trong tay cho anh, “Của cậu, tôi phải về ngủ.”

“Ôm một lát.” Hoắc Ngập không nhận, ôm cô thấp giọng nói.

Lâm Kiều dựa vào trong n.g.ự.c anh không nói gì, mắt theo bản năng nhìn xung quanh, khẩn trương không khác gì việc yêu đương với anh ở trong trường trước kia.

Nhưng hiện tại lại càng khẩn trương hơn, bởi vì quần áo của Hoắc Ngập không chỉnh tề, vạt áo sơ mi còn mở một nút, mơ hồ có thể xuyên thấu qua khe hở, thấy cơ bụng bên trong.

Tầm mắt của Lâm Kiều hơi đình trệ, vươn đầu ngón út giúp anh kéo khe hở của áo sơ mi lên.

Hoắc Ngập cảm giác được động tác của cô, cúi đầu nhìn lại, thấy cô nhìn, cười nhẹ kéo vạt áo ra, “Muốn sờ à?”

Lâm Kiều nhìn anh kéo vạt áo ra, n.g.ự.c hơi kinh hãi, đường cong cơ thể bên trong áo sơ mi của anh rất đẹp, cứng rắn rắn chắc, dây lưng trên quần, phía dưới là chân thon dài.

Anh hơi khuất chân, dựa vào tường, quần tây thẳng tắp không có chút nếp uốn nào, Lâm Kiều nửa dựa vào trên đùi anh, hoàn toàn ở vào vị trí chủ đạo.

Cô đột nhiên nhớ tới đồng nghiệp nữ trong công ty từng thảo luận, các cô ấy nói xúc cảm rất tuyệt…

Cô đã từng chạm qua một lần, nhưng bởi vì quá khẩn trương, căn bản không chú ý tới cảm giác chân thật, hiện tại nhiều ít có chút tò mò…

Hoắc Ngập thấy cô nghiêm túc nhìn, khóe môi cong lên, thấp giọng thúc giục một câu, “Nhanh một chút, nếu không sẽ bị người khác thấy.”

Lâm Kiều vốn đang do dự, nghe được lời này có chút khẩn trương, như trộm mà nhìn thoáng qua bên cạnh, vươn tay nhỏ nhẹ nhàng sờ lên.

Ngoài cửa sổ gió biển nhẹ nhàng thổi vào, phất bay mành lụa trắng, áng nắng chiếu vào, khúc xạ ra ánh sáng sáng ngời.

Lâm Kiều ngủ rất sâu, chờ đến khi hơi tỉnh dậy.

Cô nằm ở trên giường lật người, chỉ cảm thấy đau đầu, giường bên cạnh đã không thấy người, cũng không biết Phương Tình Hữu đi nơi nào.

Từ từ, Phương Tình Hữu?

Lâm Kiều chậm rãi ngồi dậy, suy nghĩ còn đang dừng lại ở việc chơi trò chơi, hình như cô bại bởi Hoắc Ngập, anh muốn cô cởϊ qυầи áo ra …

Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 192: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!