Lâm Kiều nhìn đầu anh, vốn đang đau lòng, thấy anh mở to mắt, hơi ngẩn ra, “Cậu tỉnh?”
Cô vội vàng thò lại gần xem anh, “Có thấy không thoải mái chỗ nào hay không, muốn gọi bác sĩ không?”
Hoắc Ngập cũng không nói lời nào, tầm mắt dừng trên người cô, hơi tạm dừng nghiên cứu.
Lâm Kiều có hơi ngượng ngùng, nhẹ kéo quần áo y tá trên người, “Bên ngoài có người canh, tôi không vào được, anh Quan Chí giúp tôi nghĩ cách.”
Canh giữ quá chặt, nếu không phải Quan Chí giúp cô chào hỏi với người bên ngoài, thì đến cơ hội để cô trà trộn vào đêm khuya cũng không có.
Lâm Kiều thấy anh hiện tại đã tốt hơn, nhịn không được đỏ mắt.
Hoắc Ngập nhìn cô một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói, “Đừng sợ, tôi không có việc gì.”
Giọng của anh có chút suy yếu, nói chuyện cũng rất nhẹ.
Lâm Kiều nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, nhẹ giọng nói, “Ừ, tôi không sợ.”
Hoắc Ngập nhìn tay cô đang nắm lấy tay mình, có vẻ như đang suy tư gì.
Lâm Kiều thấy anh nhìn chằm chằm, có hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn nghiêm túc nói ra, “Chờ cậu khỏe lại, tôi có thể đưa cậu tới gặp bà Vương được không?”
Lời này Hoắc Ngập vừa nghe đã hiểu, anh nhìn khuôn mặt nhỏ đang để sát vào như suy tư gì, hồi lâu mới thong thả ung dung mở miệng, “Chị không cần bởi vì xảy ra chuyện này mà nói như vậy.”
Lâm Kiều không nói nên lời, nhưng đúng là cũng bởi vì chuyện này mà cô thay đổi chủ ý.
Từ anh nhìn lại, khả năng chỉ bởi vì áy náy.
Lâm Kiều có chút ngượng ngùng, chậm rãi để sát vào anh nghiêm túc nói, “Em thích anh.”
Sau khi Hoắc Ngập nghe xong, cũng không có phản ứng gì, giọng nói cũng có chút hờ hững, “Chị không cần miễn cưỡng chính mình, nếu chị thật sự thích tôi, cũng không phải chờ đến khi chuyện này xảy ra mới nói.”
Lâm Kiều nôn nao, “Không phải, em thật sự thích anh, từ năm lớp 10 đã thích anh, chỉ là sợ…”
“Chị cảm thấy về sau chúng ta sẽ giống như ba mẹ chị phải không?”
Lâm Kiều im lặng, không nói được gì, không ngờ anh đã biết chuyện của ba mẹ cô.
Hoắc Ngập rút tay về, “Chị thích tôi nhưng tôi lại không hề cảm nhận được, nói không chừng vẫn bởi vì áy náy mà xuất hiện thích, về sau thấy người khác, lại đòi chia tay với tôi, vậy ở bên nhau còn có ý nghĩa gì nữa?” Anh chậm rãi nói rồi nhìn sang, giọng nói lạnh đi, “Dù sao tôi cũng muốn từ bỏ, chị không cần thiết bởi vì áy náy mà khổ sở như vậy.”
Lâm Kiều không ngờ rằng anh sẽ không tin, nhất thời sửng sốt, Hoắc Ngập đã gọi người bên ngoài vào đưa cô ra.
Lúc Lâm Kiều bị xách ra còn có chút ngơ ngác, không có tóc anh thật hung dữ, giờ theo đuổi hình như không được dễ dàng…Lâm Kiều bị tóm ra ngoài, bồi hồi ngoài cửa một lát, thấy cửa phòng bệnh đóng chặt, chỉ có thể thay quần áo y tá quay về.
Quan Chí sắp xếp tài xế đưa cô về, vẻ mặt khó hiểu đi vào phòng bệnh, không rõ sao anh lại đuổi cô gái nhà người ta về rồi.
Hoắc Ngập đứng dậy xuống giường bệnh, đi vào phòng vệ sinh, nhìn thoáng qua gương, hơi nâng mày, “Ai cạo?”
“Là bác sĩ Trần làm, nói là thuận tiện đổi kiểu tóc giúp cậu.” Cạo gần một tháng, giờ đang là đầu đinh, thoạt nhìn hoàn toàn không khác ngày xưa, đặc biệt còn có thêm tính công kích.
Quan Chí nhìn anh cũng không thấy xa lạ, cũng không phải anh chưa từng để kiểu tóc này, trước kia ở thành Tây đều trưng ra cái dáng vẻ này, vừa nhìn đã biết không dễ chọc, làm người khác né xa ba mét.
Hoắc Ngập nhẹ cười một tiếng, trào phúng không chút để ý, “ Đúng là có nhiều việc phải làm.”
Quan Chí thấy hơi khó hiểu, “Làm sao vậy, miệng vết thương đau sao, không có khả năng đâu, kỹ thuật khâu của bác sĩ Trần là đứng đầu ở đây, hẳn sẽ không lưu lại nhiều dấu vết.”
Hoắc Ngập cụp mắt không nói gì, hiển nhiên không phải vấn đề này.
Anh mở vòi nước, dùng nước lạnh làm ướt mặt, thổi tan khô nóng trên người, mới lấy khăn lông bên cạnh xoa mặt, đi ra ngoài, “Mấy người?”
Tâm tư của Quan Chí nhanh chóng về tới chính sự, “Chỉ hai người, đều đã bắt được, tuyến trước kia đã sớm xử lý sạch sẽ, hai tên này bởi vì không có cây rụng tiền, càng nghĩ càng hận, mới muốn trả thù Lâm tiểu thư.”
Hoắc Ngập tùy ý ném khăn lông đi, “Đã tìm được địa chỉ?”
“Còn đang tra.”
“Tra rõ ràng một chút, một tên cũng không tha.”
“Đã biết.” Quan Chí nghe xong xoay người đi ra ngoài, chuẩn bị lập tức xuống tay, lập công chuộc tội.
“Chờ đã.” Hoắc Ngập bỗng nhiên mở miệng gọi anh ta lại.
Quan Chí dừng bước chân, quay đầu nhìn lại, “Làm sao vậy, không thoải mái chỗ nào sao?”
Hoắc Ngập liếc nhìn anh ta, thong thả ung dung hỏi, “Đồng phục y tá là anh tìm cho cô ấy?”
Quan Chí nhanh chóng cười rộ lên, “ Đúng vậy, tôi thấy cô gái này một hai phải ở bên cạnh trông coi cậu, mặc đồng phục y tá cũng khá hợp, đáng yêu lắm đúng không?”
Quan Chí nói xong thấy đuôi lông mày của Hoắc Ngập hơi nhướng lên, không hiểu sao không nói thêm được gì, anh ta vội vàng mở cửa, đi ra ngoài, “ Tôi đi làm việc đây!”
Sau khi Quan Chí rời đi, di động Hoắc Ngập đặt ở bên cạnh không tiếng động hơi rung, nhận được tin nhắn mới.
‘Em đã về đến nhà, anh nghỉ ngơi sớm nhé.’
Hoắc Ngập cầm di động nhìn thật lâu, mới nhắn trả một tin.
Lâm Kiều dựa vào trên giường, đợi mãi mới nhận được tin nhắn trả lời của anh, ‘Ừ, cảm ơn đã quan tâm.’
Xa cách khách sáo.