Ra khỏi thang máy, mọi người đều đã đến gần đông đủ, lần này xem như là buổi tụ tập nhỏ, các bộ phận khác đều có người tham gia, chủ yếu là muốn làm quen lẫn nhau.
Vừa ngồi xuống liền có người chủ động tạo bầu không khí, xung quanh rất nhanh đã náo nhiệt, nhưng đại đa số đề tài đều quay quanh Hoắc Ngập, hơn nữa Phương Tình Hữu còn biết ăn nói, mọi người đều bắt đầu vui vẻ ăn uống.
Lâm Kiều nhìn ly rượu trước mặt Hoắc Ngập, trong lòng có chút lo lắng, tuy rằng anh cũng uống không nhiều, chỉ là ngẫu nhiên nhẹ nhấp một chút, nhưng tửu lượng của anh vốn không tốt, lần trước ở khu du lịch cô đã nhận ra.
Mọi người đều đã từng nghe nói về chuyện tình yêu giữa Hoắc Ngập cùng Lâm Kiều, nhưng cũng không ai dám hỏi, xem tình huống hiện tại hai người hẳn là đã không còn quan hệ, ngược lại Hoắc Ngập với Phương Tình Hữu lại càng giống như có chút manh mối.
Loại chuyện này mọi người đã nhìn quen, cũng không thấy lạ.
Bàn bên kia náo nhiệt, đồng nghiệp nam phía đối diện cũng đột nhiên đổi đề tài lên người cô, “ Tôi nghe nói trước kia Chương Giản còn từng theo đuổi cô đúng không?”
Không khí trên bàn đột nhiên yên tĩnh, đề tài bên kia cũng hoàn toàn ngừng theo, Hoắc Ngập nghe vậy không nói gì, cụp mắt không lên tiếng.
Lâm Kiều thu hồi tầm mắt, khẽ lắc đầu, “Không có việc này.”
“Không thể nào, lúc trước tôi thấy anh ta tan làm là luôn vòng đường xa đi ngang qua bộ phận làm việc bên cô đấy.”
“Chắc chắn có rồi, là cô gái người ta cho anh ta mặt mũi, kiểu muốn nói chuyện riêng, thế cũng không hiểu!” Đồng nghiệp nam nghiêng phía đối diện đã uống nhiều, anh ta nói xong chỉ một vòng người trên bàn, lại chỉ về phía mình, cười hỏi, “Lâm Kiều, cô nói ở chỗ này ai là hình mẫu lý tưởng của cô?”
Câc đồng nghiệp nam trên bàn nhanh chóng bật cười, nóng lòng muốn thử chờ cô chọn, chỉ cần không tính thêm cả Hoắc Ngập, vậy bọn họ đều có thể so thử một lần.
Dò hỏi trắng ra như vậy làm người xấu hổ, đặc biệt là về phía các cô gái, nói không đúng thì tương đương không cho đồng nghiệp nam mặt mũi; nhưng nếu thuận theo chỉ một người, kế tiếp sẽ là ồn ào vô cùng vô tận, rơi vào thế khó xử.
Lâm Kiều không không đặt tâm tư vào chuyện này, cười lễ phép đáp lại, “Các anh đều rất ưu tú.”
Hoắc Ngập hơi nâng mắt nhìn, không nói gì.
Lâm Kiều vốn mang khuôn mặt của mối tình đầu, ngoan ngoãn mềm mại, nói gì mọi người cũng không đành lòng gây khó xử, trong lòng còn bởi vì lời này mà vui tươi hớn hở, trêu trọc lẫn nhau, không khí vẫn rất hòa hợp.
Nam đồng nghiệp đang uống rượu có chút không vui, vốn đang cảm thấy Lâm Kiều không ở bên cạnh loại giàu có như Hoắc Ngập, còn đang rất có hảo cảm.
Hiện tại thấy cô cũng không biết cho mình mặt mũi, nhanh chóng lạnh mặt, bưng ly rượu mời Phương Tình Hữu, “Vẫn là nói chuyện với Tình Hữu vui vẻ hơn, nào chúng ta làm một ly.”
Tuy rằng trên mặt cười ha hả, nhưng lời này đã quá mức, đồng nghiệp xung quanh cũng không ngờ được anh ta sẽ nói như vậy, trong phòng có chút yên lặng đi.
Lâm Kiều không để ý, dù sao cũng không thân quen.
Hoắc Ngập cụp mắt không nói chuyện, nâng ly rượu nhấp một ngụm, như không nghe thấy.
Phương Tình Hữu cười bưng lên ly rượu vang đỏ, “Anh hỏi người ta hình mẫu lý tưởng, sao lại không nói thử hình mẫu lý tưởng của mình ra sao?”
Giọng điệu của nam đồng nghiệp vô cùng khoa trương, cứ như những đồng nghiệp nữ ở đây so ra đều kém Phương Tình Hữu vậy, “Đương nhiên là cô rồi, cô chính là hoa hồng đỏ của bộ phận chúng ta, rất được hoan nghênh đấy, cô đã quên lúc cô vừa vào công ty tôi còn theo đuổi cô rồi à!”
“Cũng đúng, tôi cũng quên mất, xem ra tôi cũng được coi là một hình mẫu lý tưởng.” Phương Tình Hữu cười nói một câu, tay chống cằm nhìn về phía Hoắc Ngập, “Không biết tôi có tính là hình mẫu lý tưởng của Hoắc tiên sinh không?”
Hoắc Ngập nghe vậy hơi mỉm cười, nói thong thả ung dung, giống như đã có chút men say, “Phương tiểu thư là hình mẫu lý tưởng của đa số đàn ông.”
“Vậy còn anh?” Phương Tình Hữu tiếp tục trêu chọc, rõ ràng đang chuẩn bị tiến công.
Lâm Kiều hơi nhấp môi, nắm chặt đũa không lên tiếng.
Mọi người cũng có chút bội phục Phương Tình Hữu, trước mặt bao nhiêu người vẫn tán tỉnh tự nhiên như vậy.
Khóe môi Hoắc Ngập hơi cong, cười nhạt.
Phương Tình Hữu thấy anh cười như vậy, trong lòng căn bản không chịu nổi, người đàn ông này thật làm nhân tâm người ta ngứa ngáy, cô ta nghĩ tới gì đó lập tức cười tươi, “Anh không nói lời nào, tôi coi như cam chịu nhé.”
Đồng nghiệp nam bên cạnh nghe xong bỗng chốc ồn ào, đứng dậy rót rượu cho bọn họ, “Uống rượu! Uống rượu!”
Phương Tình Hữu trực tiếp làm hai ly, “Anh ấy vừa mới làm giải phẫu, không tiện uống nhiều rượu, tôi thay anh ấy uống được chứ?”
“Không uống rượu cũng được, nhưng phải chơi một lần đại mạo hiểm!”
“ Đúng đúng đúng, đại mạo hiểm!”
Hoắc Ngập nhìn Lâm Kiều, thong thả ung dung mở miệng hỏi, “Mạo hiểm gì?”
Lâm Kiều nghe vậy hơi ngừng, n.g.ự.c càng thêm buồn rầu.
“Mọi người nói xem nên chơi ra sao, bạo một chút thấy thế nào?!” Mọi người luôn miệng ồn ào.
Lâm Kiều đột nhiên đứng lên lấy túi, cầm luôn điện thoại trên bàn, xem tư thế này chắc bị làm tức mà bỏ đi.
Xung quanh bỗng yên tĩnh lại, không khí có chút đình trệ.
Dường như Hoắc Ngập lại không thèm để ý, cụp mắt tiếp tục hỏi, “Đã nghĩ kỹ chưa?”