Đây là lần đầu tiên bọn họ cãi nhau, cũng là lần đầu tiên anh dữ dội như vậy.
Lâm Kiều đỏ mắt cất điện thoại, đi học cũng không có tâm tư, đến khi tan học, mới nhớ là mình phải trực nhật.
Cô một lần nữa lấy điện thoại ra, giao diện tin nhắn chỉ dừng lại ở tin anh gửi tới kia, “Tan học ở phòng học chờ tôi, đi ra ngoài ăn cơm.”
Lâm Kiều nhắn trả một tin, “Hôm nay là ngày tôi trực nhật, sẽ về muộn.”
Hoắc Ngập bên kia chưa nhắn lại, cũng không biết anh có nhìn thấy hay không.
Sau khi tan học, bạn học trong phòng học đều náo loạn rời đi, Hoắc Ngập chỉ gửi lại một tin, “ Tôi chờ chị.”
Lâm Kiều đang làm trực nhật, nhận được tin nhắn của anh đang chuẩn bị nhắn trả, Hoắc Ngập đã đến cửa, chỉ dựa vào cạnh cửa đợi cô.
Người như anh đi nơi nào cũng không thể bỏ qua được, bạn học trong lớp thường thường liếc anh một cái, nhưng nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của anh, cả bầu không khí không ổn giữa anh cùng Lâm Kiều, cũng không dám chào hỏi.
Lâm Kiều thấy anh như vậy cũng không tiện nói gì, dù sao hai người bọn họ có gây gổ, nhắc lại anh cũng chưa chắc sẽ đồng ý.
Cô bỏ điện thoại vào trong túi, tiếp tục lau bục giảng.
Hoắc Ngập cũng không có ý muốn nói chuyện, đứng ở nơi đó chờ.
Lâm Kiều lau xong bục giảng, cầm khăn vải đi lau bảng đen, chỗ cao với không tới, đang chuẩn bị xoay người đi lấy ghế, liền đυ.ng phải Hoắc Ngập đi tới.
Hai người không nói lời nào, bầu không khí không hiểu mà là lạ.
Mấy bạn học nhìn thoáng qua đây, Lâm Kiều liền vội vàng lùi về sau một bước.
Hoắc Ngập lấy đi khăn lau trong tay cô, giơ tay lên giúp cô lau.
Dáng anh cao, chỗ cô cố gắng mãi mà không lau tới, anh chỉ thuận tay là có thể lau đi.
Lâm Kiều thấy bạn học đang làm trực nhật đều nhìn lại, thấp giọng nói, “Để tôi tự lau!”
Hoắc Ngập không nói gì, trực tiếp lau sạch bảng đen cho cô, “Còn gì nữa?”
“Hết rồi, chỉ còn vậy thôi.”
Hoắc Ngập bỏ khăn lau trong tay xuống, dường như chuyện buổi trưa chưa từng xảy ra, “Vậy đi ăn cơm.”
Lâm Kiều nhìn anh một cái, như vậy thì các bạn học sớm muộn gì cũng sẽ biết, nhưng trước kia lúc đi bệnh viện thăm anh, cũng đã bị người của Hội học sinh nhìn thấy, dường như cũng không gạt được gì thêm.
Lâm Kiều không nói gì, lấy khăn lau anh ném lên bàn, đi phòng vệ sinh giặt sạch, khi trở lại phòng học, Hoắc Ngập đã cầm cặp sách giúp cô, đứng ở cửa đợi cô.
Bạn học trong lớp nhao nhao nhìn qua.
Lâm Kiều vội vã vào bằng cửa sau, cất khăn lau, chào tạm biệt các cô ấy “Tớ làm xong rồi, đi trước.”
“À à, tạm biệt.”
Lâm Kiều bước nhanh chạy ra khỏi phòng học, nhận lấy cặp sách trong tay Hoắc Ngập.
Hoắc Ngập thấy cô đi theo, liền cầm theo cặp sách của cô xoay người đi xuống lầu, không có ý muốn đưa cô.
Lâm Kiều nhìn anh xuống lầu, dừng một chút, cũng im lặng không lên tiếng đi theo anh.
Toàn bộ hành trình hai người một câu cũng không nói, nhìn qua đã biết bầu không khí không đúng.
Chờ bọn họ đi xa, mấy nữ sinh mới mở miệng nói, “Bọn họ đang yêu đương phải không! Nhìn qua không giống quan hệ giúp đỡ chút nào.”
“Cùng nhau đi ăn cơm, còn làm trực nhật giúp, cầm cặp sách, nhất định là đang yêu đương, hơn nữa bầu không khí đó vừa nhìn là biết họ đang cãi nhau giận dỗi rồi.”
“Không nghĩ rằng, bọn họ lại yêu nhau …”
…
Lâm Kiều đi theo Hoắc Ngập ra khỏi trường, cũng may đã là thời gian tan học, cùng nhau đi ra cũng không gặp phải giáo viên.
Thời gian không còn nhiều lắm, Hoắc Ngập tìm chỗ gần đó ăn cơm, học sinh bên trong rất nhiều, đại đa số đều là các cặp đôi tới ăn.
Chờ lúc gọi đồ ăn, Hoắc Ngập cúi đầu nhìn điện thoại, không nói gì.
Ánh mắt của Lâm Kiều vẫn rơi vào bàn tay băng bó của anh không hề động, nhớ tới buổi trưa anh từng nói, viền mắt có chút chua xót.
Ăn xong một bữa cơm, bọn họ ngay cả một câu cũng không nói, ăn cũng gần xong, Hoắc Ngập mới mở miệng, “Ăn no chưa?”
Lâm Kiều nghe vậy gật đầu một cái.
Hoắc Ngập đứng dậy đi tính tiền, cùng cô ra cửa quay về trường.
Lâm Kiều thấy phía trước có bạn học cùng lớp, vô ý thức tách ra, “Cậu về trường trước đi! Tôi còn phải mua bút.”
Cô nói xong cũng quay đầu chạy vào tiệm tạp hóa.
Hoắc Ngập liếc nhìn bạn học phía trước, cũng không rời đi, đi tới cửa tiệm đợi cô, thấy bàn bên cạnh bày các loại sổ màu sắc, vừa nhìn đã thấy rất xứng đôi với cô gái ngọt ngào.
Anh nhấc tay cầm mấy cuốn đẹp mắt.
Bên trong có hai nữ sinh đi ra, vừa đi vừa lặng lẽ nói, “Cậu có thấy nữ sinh kia không, vừa rồi lúc ăn cơm, bạn trai cô ấy chỉ chú ý chơi điện thoại, ngay cả lời cũng không muốn nói với cô ấy một câu, nữ sinh kia vẫn cố chấp nhìn chằm chằm nam sinh, đây là có bao nhiêu thích đây, cũng quá hèn mọn.”
“ Đúng đấy, tớ thấy đôi mắt của cô ấy cũng có chút đỏ, hiện tại đi mua đồ dùng còn đi một mình, chắc chắn là nam sinh kia không còn kiên nhẫn đi theo cô ấy, khả năng đây chính là cái giá phải trả khi yêu đương với người đẹp mà! Nhưng kiểu yêu đương lạnh nhạt như vậy, cũng không biết có ý nghĩa gì.”
Hai người nói, ngẩng đầu đã nhìn thấy Hoắc Ngập đứng ở bên ngoài, lúc này không nói thêm gì, nhanh chân đi ra khỏi tiệm.
Hoắc Ngập cầm cuốn sổ trong tay, hơi dừng lại.