Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 237: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Tay Hoắc Ngập chống cằm, không quan tâm gật đầu một cái.

Lâm Kiều đứng dậy vội vã ra khỏi phòng học.

Hoắc Ngập nhìn cô đi ra ngoài, nhấc tay lấy cuốn sổ cô xếp ở dưới sách, mở ra vừa nhìn, tất cả đều là các vấn đề cần chú ý khi nấu canh bồi bổ vết thương, ghi chép đầy vài trang.

Hoắc Ngập lật từng tờ, nhìn chữ viết ở phía trên, trong mắt tràn đầy ý cười.Lâm kiều ôm đống bài tập quay về, vừa vào phòng học quả nhiên vẫn thấy Hoắc Ngập còn ở đó, Lý Thiệp đang khều ghế, nghiêng người dựa vào bàn sau nói chuyện với anh.

Nhìn như vậy giống như là đến tìm Lý Thiệp, nếu như anh không ngồi ở chỗ của cô.

Lâm Kiều vừa đến, Hoắc Ngập liền nhìn qua, cô vội vã thu lại tầm mắt, phát trả bài tập về từng tổ.

Cố Ngữ Chân nhìn bài tập của Lý Thiệp, “Lý Thiệp, cậu có chăm chú làm không vậy, vì sao lại không đúng câu nào?”

Lý Thiệp nâng ghế trả về một câu, xem bài tập mà không thể tin được, “Sao có thể sai hết được, ngày hôm qua tôi ngồi làm hơn một tiếng!”

Cố Ngữ Chân đã thành thói quen, “Mau làm lại đi!”

Bên kia gà bay chó sủa, dời đi rất nhiều lực chú ý.

Lâm Kiều phát xong bài tập về chỗ ngồi xuống, ghé sát vào Hoắc Ngập nhỏ giọng nói, “Sao cậu còn chưa về lớp?”

Hoắc Ngập nhìn cô gái nhỏ ghé lại gần, nhịn không được cười lên một tiếng, “ Tôi đến tìm Lý Thiệp cũng không được?”

“Ai sẽ tin là cậu tới tìm Lý Thiệp.”

Hoắc Ngập tới gần cô, cười hỏi, “Coi như tôi tới tìm chị thì sao, em trai còn không được đi tìm chị gái?”

Lâm Kiều nói không lại anh, liếc nhìn bạn học trong lớp, mặc dù không nhiều người, hoặc có thể cô không có gan lớn như Hoắc Ngập, nếu là trước kia cô sẽ không khẩn trương như vậy, nhưng bây giờ quan hệ của bọn họ ra thế này, căn bản không có cách để không chột dạ.

Hoắc Ngập nói tựa lên bàn học, “Trong lớp quá ồn, cũng không có cách nào để ngủ trưa, vẫn là nơi đây của chị yên tĩnh hơn.”

Anh học khối tự nhiên, nhiều nam sinh, chắc chắn sẽ rất ồn ào.

Gần đây anh hẳn là rất mệt, mới ra viện cũng chưa nghỉ ngơi tốt, đã tiếp tục đến học.

Lâm Kiều suy nghĩ một chút nhỏ giọng mở miệng, “Vậy cậu chỉ ở lại một lát thôi đấy!”

Hoắc Ngập nghe vậy cười cười, nhìn cô một hồi, tựa lên cánh tay, nhắm mắt dưỡng thần.

Gió ngoài cửa sổ nhẹ nhàng phất qua, ánh sáng chiếu xuống hành lang chậm rãi nghiêng, từng chút chiếu vào trong, lá cây bên ngoài phòng học xào xạc bay.

Lâm Kiều chăm chú nhìn sách một hồi, nhưng không vào được một chữ, gió hây hây thổi tới, mơ hồ mang theo mùi hương sạch sẽ trên người anh, hương vị thanh mát.

Cô hơi nghiêng đầu nhìn về phía anh, anh đang tựa lên bàn ngủ, lông mi thẳng dài rũ xuống, đường nét mặt mày đẹp mắt, môi mỏng liễm diễm, mặc dù ngủ cũng có một loại cảm giác kinh diễm, nhìn qua không dời được mắt.

Lâm Kiều bất tri bất giác mà nhìn rất lâu, mới phát hiện anh đang đè lên chỗ tay bị thương, vết thương còn chưa hoàn toàn ổn, đè lên như vậy chắc chắn không được.

Lâm Kiều hơi tới gần, “Hoắc Ngập, cậu đè vào tay bị thương.”

Hoắc Ngập không trả lời, hiển nhiên đã ngủ say.

Lâm Kiều thấy anh ngủ say như vậy, cũng không còn gọi nữa, tự tay nhẹ nhàng kéo cổ tay của anh, cẩn thận chuyển ra bên ngoài.

Hoắc Ngập không hề bị đánh thức.

Lâm Kiều lôi tay anh ra, nhịn không được mà cầm tay anh tỉ mỉ nhìn, thủy tinh ở cửa xe cứa làm vết thương rất sâu, không biết bây giờ có còn đau không, anh cũng không có nói gì.

Lâm Kiều nhìn mấy lần, có chút sầu.

Hoắc Ngập cảm giác tay mình bị cô cầm lấy không thả, khóe môi hơi nhếch lên, mở mắt nhìn về phía cô, “Đang nhìn gì vậy?”

Lâm Kiều lúc này mới thu tay về, quay đầu đi chỉnh lại chồng sách trên bàn, đặc biệt còn cất cuốn sổ hồng nhạt cùng sách khác vào trong cặp sách.

Hoắc Ngập nhìn động tác mờ ám của cô, nhịn không được cười, “Chị viết gì ở trong sổ tôi mua cho chị vậy?”

Lâm kiều cất sách vở vào xong, “Chỉ là chút ghi chép trên lớp.”

“Ghi chép bài thì giấu kỹ như vậy làm gì, tôi còn tưởng rằng chị có bí mật nhỏ gì không muốn ai nhìn thấy.”

Lâm kiều kéo khóa kéo cặp sách lên, cầm sách giáo khoa bên cạnh mở ra xem, nhìn chăm chú.

Cô cúi đầu chăm chú nhìn một hồi, Hoắc Ngập không có động tĩnh gì, cô khẽ ngẩng đầu nhìn về phía anh, lại đối diện với tầm mắt của anh.

Tay Hoắc Ngập chống đầu, cứ như vậy ngồi nhìn cô.

Lâm kiều lại không chịu nổi tầm mắt của anh, “Cậu không ngủ được sao?”

“Chị ở bên cạnh, dường như tôi không ngủ được.”

Hoắc Ngập nói chậm rãi, nhìn qua là biết đang cố ý đùa cô.

Lâm Kiều rất sợ bạn học nghe thấy, vô cùng khẩn trương, “Hoắc Ngập, cậu như vậy tôi không học được.”

Hoắc Ngập bật cười, tới gần bên cô, “Vì sao không học được, tôi cũng không quấy rối chị.”

Lâm Kiều không trả lời được, đáp án trong lòng đã rõ ràng.

Hoắc Ngập nâng tay kéo tay cô qua, “Thật muốn nhanh đến cuối tuần, chị đã chuẩn bị xong canh bồi bổ cho tôi chưa?”

Lâm Kiều cẩn thận rút tay về, tuy đã chuẩn bị rất lâu, thế nhưng khi nói lại không ra, “Nếu như dì Tôn không nấu cho cậu, lúc đó tôi sẽ nấu!”

Hoắc Ngập nghe vậy bật cười, hơi tới gần, hôn lướt qua gò má cô, nhẹ nói, “ Tôi đi đây.”

Lâm Kiều bị anh hôn nhẹ, n.g.ự.c giật mình, quay đầu nhìn về phía anh chuẩn bị nói.

Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 237: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!