Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 241: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Gió ngoài cửa sổ nhẹ nhàng thổi tới, lướt qua sách trên bàn, tiếng trang sách lật nhẹ nhàng truyền đến, như có gì đó xẹt qua ngực, nhẹ nhàng chạm vào.

“Ừm.”

Lâm Kiều nhìn anh cười, nhịn không được trả lời.

“Ừ.”

Hoắc ngập lại đáp trả, trong mắt chỉ có bóng của cô.

Lông mi của Lâm Kiều hơi run lên, thu tầm mắt lại tiếp tục làm bài tập.

Hoắc Ngập cũng không còn quấy rối, yên tĩnh ngồi bên cạnh cô đọc sách, thỉnh thoảng tiếng lật sách làm cô không thể tĩnh tâm được, chữ viết ra cũng run như tiếng tim đập, không thể vững vàngCuối tuần, Lâm Kiều thay quần áo xong xuống lầu, một mình đi ra khỏi trường, cô sợ bị giáo viên thấy, ngày hôm qua cọ xát với Hoắc Ngập một hồi, chỉ có thể hẹn anh gặp mặt ở ngoài trường.

Đến chỗ hẹn, mới phát hiện rất náo nhiệt, đường phố dài nối thẳng xuống dưới, muốn cái gì có cái đó, học sinh cùng các đôi yêu nhau vô cùng nhiều.

Lâm Kiều vừa tới đã nhìn thấy Hoắc Ngập đợi cô ở đầu phố, mặc dù nhiều người đi qua như vậy, nhưng vẫn có thể liếc mắt một cái liền thấy được anh, ngay cả người đi đường xung quanh cũng thường lén nhìn anh.

Lúc Lâm Kiều đi tới, ánh mắt này liền rơi trên người cô.

Cô vô ý thức mà đi chậm lại, cùng anh tới nơi này, thật sự có loại cảm giác ngây ngô khi yêu sớm.

Hoắc Ngập vừa liếc mắt đã nhìn thấy cô, đi đến gần bên này, kéo tay cô qua, “Sao tới được đây?”

“Đi tới, sao cậu tới sớm vậy?”

Lâm Kiều nhìn về phía anh, bởi vì thói quen của anh là luôn đến trước, nên cô cũng tới sớm hơn nửa tiếng, không nghĩ rằng anh đã tới rồi.

Hoắc Ngập nhìn cô cười, “Bởi vì tôi muốn hẹn hò với chị sớm hơn một chút.”

“Nếu tôi không đến sớm, không phải cậu sẽ đợi rất lâu à?”

Mặt mày Hoắc Ngập khẽ cong, “Chờ chị cũng rất vui vẻ.”

Lông mi của Lâm Kiều nhẹ run lên, nói không ra lời, cảm giác tiếng ồn ào xung quanh cũng đột nhiên biến mất, dường như chỉ còn có lời nói của anh.

Hoắc Ngập nắm lấy bàn tay của cô, “Muốn chơi gì đây?”

“Không phải đi mua nguyên liệu nấu ăn để nấu canh cho cậu sao?”

“Buổi tối thì nấu.”

Lâm Kiều nghe xong cũng biết anh muốn làm gì, vội vã mở miệng, “Buổi tối tôi phải về trường.”

Hoắc Ngập“xì” cười một tiếng, nhìn cô có chút nghiền ngẫm, “Nếu không … Thì sao, tôi còn có thể ăn chị à?”

Lâm Kiều đỏ mặt một hồi, hình như là cô suy nghĩ nhiều.

Trên đường rất náo nhiệt, vô cùng nhiều trò chơi, đa số đều là những trò nữ sinh thích, đặc biệt thích hợp cho các cặp đôi.

Lâm Kiều đi theo Hoắc Ngập chơi rất nhiều thứ, anh cái gì cũng biết, cứ thế chơi xong, thắng rất nhiều chiến lợi phẩm.

Sau khi ngồi xuống, Hoắc Ngập mua trà sữa quay về, trong tay còn cầm theo một chiếc kẹp tóc thủy tinh, “Có giống cái trước kia chị đeo hay không?”

Lâm Kiều nhận trà sữa anh đưa tới, thấy kẹp tóc trong tay anh có chút mê mang.

“ Tôi đeo lên cho chị.”

Hoắc Ngập cầm kẹp tóc trong tay đeo lên cho cô, nhìn cô một cái, cười sờ sờ mặt cô.

Lâm Kiều nâng tay sờ kẹp tóc phía trên đầu, còn chưa kịp uống trà sữa, cũng đã cảm giác được chút ngọt tí tách, nhưng kẹp tóc này dường như không được tiện cho lắm, “Cậu mua?”

“Tiệm trà sữa đưa.”

Hoắc Ngập uống một ngụm nước khoáng, thuận miệng nói một câu.

Lâm Kiều nhìn trà sữa trong tay, có chút kinh ngạc, bây giờ mua trà sữa còn được tặng kẹp tóc đẹp như vậy, thảo nào tiệm này nhiều người mua như thế?

Bàn bên cạnh cũng là một đôi yêu nhau, nữ sinh đang cầm điện thoại chụp ảnh.

Nữ sinh tự chụp mấy tấm, nhìn bạn trai ngồi ở bên cạnh, “Anh dịch về đây để cùng chụp.”

Nam sinh thấy người bên cạnh nhìn qua có chút xấu hổ, nhưng cậu ta vẫn tới gần nữ sinh, phối hợp chụp.

Hoắc Ngập nhìn hai người đang chụp ảnh ở phía trước, liếc nhìn Lâm Kiều đang ngồi uống trà sửa ở bên cạnh, cô còn đang cầm kẹo que chơi.

Lâm Kiều cầm kẹo que vô cùng to trong tay như có điều suy nghĩ, to như vậy, bên trong nếu như thật sự là kẹo, vậy chắc đoán một năm cũng chưa ăn xong.

Hoắc Ngập đè lên kẹo que trong tay cô, chặn ánh mắt cô đang nhìn chằm chằm kẹo que, “Không muốn chụp ảnh lưu niệm sao?”

Lâm Kiều nghe vậy có chút động tâm, đúng là cô có chút muốn chụp, kẹo que to như vậy cơ mà, về sau lột ra sợ sẽ không còn to như vậy.

Cô gật đầu, có chút ngượng ngùng, “ Tôi không biết cách chụp sao cho đẹp, sẽ lãng phí một chút thời gian, cậu không ngại chứ!?”

Hoắc Ngập còn chưa mở miệng nói, ý cười trong mắt cũng đã lộ ra, “Sẽ không, tùy tiện chụp, chúng ta còn nhiều thời gian.”

Lâm Kiều cúi đầu lấy điện thoại trong túi ra, hướng về phía kẹo que trong tay tìm góc độ.

Hoắc Ngập nhìn cô lấy điện thoại chụp kẹo que, dừng một chút.

Lâm Kiều chụp xong một tấm cảm giác cũng không tệ lắm, cũng không muốn phí thời gian, lại để điện thoại xuống, cầm lấy trà sữa lại uống một ngụm.

Hoắc Ngập nhíu mi, “Chỉ chụp mỗi vậy?”

Lâm Kiều ngẩng đầu nhìn về phía anh, có chút mờ mịt, “ Đúng vậy.”

Hoắc Ngập dựa lưng vào ghế dựa, vờ như không quan tâm hỏi, “Còn gì muốn chụp không?”

Lâm Kiều nhìn đống chiến lợi phẩm ở trên bàn, nhiều lắm, nếu như chụp hết, trời tối đen cũng chưa chụp xong.

Cô khẽ lắc đầu, “Không có.”

Hoắc Ngập nâng tay nhéo một cái xuống mặt của cô, “ Tôi tức giận, trong mắt chị không có bạn trai hay sao?”

Mặt Lâm Kiều mỏng, bị anh sờ vội vã tránh, “… Đừng như vậy.”

Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 241: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!