Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 246: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Làm anh càng ngày càng lo được lo mất, chỉ cần có nam sinh tới gần cô, anh sẽ lo lắng có người sẽ cướp cô đi, chỉ cần cô cười với người khác, anh sẽ lo lắng cô có khi nào sẽ thích người khác hay không.

Anh biết rõ tính cách của mình, biết cô không thích, cô không thích chuyện trong phòng thiết bị, không thích sự thờ ơ kia.

Bởi vì mẹ cô, cho nên cô không dám thử nữa.

Anh cũng biết mình so sánh với nam sinh cùng tuổi, trong lòng lại quá âm u, bọn họ có ánh sáng mặt trời, không giống trong lòng anh tất cả đều là u ám.

Anh sợ cô gái của anh, sẽ dễ dàng rời đi đuổi theo ánh sáng của người khác.

Chỉ cần nghĩ tới khả năng này, anh đã ghen ghét đến tuyệt vọng, đây là mùi ngọt một lần duy nhất anh nếm được, nhưng lại tóm quá mạnh, ngược lại sắp không giữ được.

Cô không dám ở trước mặt anh biểu hiện một chút tâm trạng nào, anh biết cô đã hiểu bọn họ càng ngày càng không thích hợp.

Đợi đến khi cô nói chia tay, anh thực sự rối loạn, không có một biện pháp nào.

Lần thi đại học đó là do anh cố ý, nhưng cũng có một phần là thật.

Anh thực sự rất thích cô, thích đến học không vào, thích đến nỗi sợ sau khi thi vào đại học, cô sẽ ở bên cạnh Trần Tuyên Trùng.

Bọn họ sẽ yêu nhau, làm chuyện cô và anh từng làm qua, chỉ cần nghĩ đến những thứ này, anh đã sợ đến phát điên.

Anh cố ý dùng thủ đoạn, chỉ muốn cầu trong lòng cô lưu lại vết tích về anh, không muốn cô đối xử tàn nhẫn như vậy với mình.

Ngày đó ở cửa KTV, anh vẫn chưa rời đi, nhìn cô khóc lóc như vậy, anh lại không nỡ, cô vẫn còn thích anh, chỉ là sợ.

Chỉ cần anh có thể bỏ được tính cách lạnh lùng này, có lẽ cô sẽ nguyện ý, chờ thêm một chút nữa, bọn họ nhất định sẽ quay lại bên nhau.Đường phố bẩn thỉu, đèn đường lập lòe, khắp nơi đều là nước bẩn, mùi hư thối tanh tưởi khó có thể ngửi, từ sáng sớm đến tối luôn là tiếng ầm ĩ ồn ào.

Hoắc Ngập cầm cặp sách một đường đi vào trong, vài nữ sinh cổ đeo khăn quàng đỏ, lặng lẽ đi theo phía sau trong nháy mắt sửng sốt, “Sao cậu ấy lại ở một chỗ như thế này?”

“Tớ nghe nói cậu ta được một ông lão bán đồng nát nuôi lớn, nhưng hình như ông ấy đã qua đời, chỉ chừa lại một người con trai.”

“Gia đình cậu ta là thứ quỷ nghèo, thật là mất mặt, còn nghèo như vậy.”

Một nữ sinh trong nháy mắt ghét bỏ, nhìn về phía nữ sinh bên cạnh, “Cậu cũng bị bạn học cùng lớp cười nhạo rồi, thích một tên trong nhà nhặt ve chai, thật là mất mặt.”

Nữ sinh hai vai đeo cặp sách, vẻ mặt xinh xắn nghe được câu này trong nháy mắt luống cuống, rất sợ người khác biết mình thích một người như vậy, “Tớ còn lâu mới thích cậu ta! Trước kia cũng đã hỏi các cậu, các cậu lại không chịu cho nói ra, nếu không … Tớ bây giờ muốn tuyệt giao với các cậu, sẽ không đưa các cậu đi ăn ngon nữa!”

Nữ sinh nóng nảy, giọng nói đó truyền đi rất xa, cả con đường đều có thể nghe thấy.

Hoắc Ngập ngay cả cước bộ cũng không dừng lại, hoàn toàn không thèm để ý.

Anh đi lên cầu thang chật hẹp, hơn phân nửa vị trí bên trong đều bị đồ đạc bừa bộn chiếm chỗ, chỗ cho người đi qua không rộng, hơi không chú ý thì có thể bước hụt.

Sàn lầu cũ nát, nằm cạnh rất gần, các gian phòng cách nhau một bức tường mỏng, một tiếng hắt hơi cũng có thể nghe thấy.

Hoắc Ngập trực tiếp đi lên trên, còn chưa tới cánh cửa cũ nát, đã nghe được bên trong truyền tới tiếng th* d*c của phụ nữ cùng đàn ông.

Anh dừng bước lại, tựa bên cạnh lan can nhìn nhóm đánh bài uống rượu dưới lầu, đã tập mãi thành quen.

Bên trong âm thanh truyền đi xa, người xung quanh cũng không giữ ý, bởi vì… Quanh đây đều làm loại kinh doanh này, bất luận nam nữ, cứ trả tiền là được.

Anh đốt một điếu thuốc, đứng ở bên ngoài chờ, rõ ràng tuổi không lớn, có thể nên hiểu tất cả đều hiểu, nhìn những chuyện xung quanh, cũng đã c.h.ế.t lặng.

Nơi đây tựa như một địa phương bị bỏ lại, một nơi người không muốn dừng chân.

Thuốc lá trong tay rơi nửa đoạn tàn thuốc, động tĩnh bên trong cũng ngừng, khói bụi từ ngón tay rớt xuống, một người đàn ông xa lạ để trần cánh tay đi ra từ bên trong.

Lúc đi ra, thấy Hoắc Ngập cũng không để ý, nhổ ra cục đờm, k** kh** q**n đi xuống lầu.

Tên đàn ông cầm theo chai rượu lung la lung lay đi lên, thấy anh đầu lưỡi cũng líu lại, “Lại đi học? Học cái mẹ gì, nhặt mày về là để mày đi ra ngoài kiếm tiền cho ông đây tiêu, mỗi ngày lên trên đấy học cái chó má gì mà học!”

Hoắc Ngập không nói gì, vươn tay vào túi quần, cầm tiền ném lên tường thấp ở bên cạnh.

Tên đàn ông thấy có tiền thì không nói thêm gì, đi qua hành lang, một cước đạp cửa đi vào, chỉ mất nửa ngày lại mắng tiếp, “Mẹ kiếp, uổng công cho hai bọn mày chơi sướиɠ như thế, mà chỉ có chút tiền như vậy!”

Bên trong còn có giọng phụ nữ chưa tỉnh lại, “Chừa chút cho em!”

“Nôn hết ra đây! Mày đừng có mà giấu diếm, vợ của tao cho thằng khác ngủ, tiền không được thuộc về tao hả?” Tên đó nắm lấy tiền, hai người lại bắt đầu cãi lộn.

Hoắc Ngập vào buồng trong, bỏ cặp xuống bắt đầu học tập, tiếng cãi nhau phía ngoài không hề dừng lại.

Một lát sau, tên đàn ông đã cầm tiền đi ra ngoài đánh bạc.

Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 246: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!