Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 44: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Mồ hôi của Lâm Kiều cũng chảy ra, vươn ra cái tay gấu, đập lên vai anh.

Hoắc Ngập ngẩng đầu nhìn sang, tựa hồ có chút khó hiểu, "Sao vậy?"

Lâm Kiều chỉ tờ rơi trên ghế.

Hoắc Ngập giống như lúc này mới phát hiện mình đang đè lên tờ rơi, anh đứng lên cầm lấy tờ rơi đưa qua, "Thật xin lỗi, chị gấu nhỏ."

Âm cuối của anh nói rất nhẹ, luôn có một loại cảm giác quẩn quanh răng và môi.

Lâm Kiều nghe vậy dừng một chút, nhẹ nhàng nói câu không có việc gì, liền cầm tờ rơi xoay người rời đi.

Giọng nói của cô nhỏ xíu, Hứa Niệm cũng không nghe thấy, chỉ nhìn bóng dang đi xa của gấu nhỏ, "Loại công việc này vô cùng vất vả, còn phải mặc bộ đồ dày nặng như vậy, thật không dễ dàng."

" Đúng là thật không dễ dàng.." Hoắc Ngập nhẹ nhàng lặp lại một câu, nhìn gấu nhỏ mặc váy đi xa, bộ dáng mềm mãi ngoan ngoãn, khóe môi hơi cong, nhẹ nhàng chậm rãi cười một cái, nhưng không hề có sự đồng tình.

Trong trung tâm thương mại có rất nhiều người, tới tới lui lui hầu hết đều là các cặp đôi.

Hứa Niệm nhìn Hoắc Ngập ngồi bên cạnh, trên mặt lộ ra chút ngại ngùng, đây vẫn là lần đầu tiên đi ra ngoài chơi cùng anh.

Cô ta luôn biết anh có thói quen đến sớm, cho nên hôm nay cũng đến thật sớm, bọn họ hiện tại giống như đang là một cặp đôi vậy.

Hứa Niệm khó có lúc khẩn trương như vậy, thấy cửa hàng đối diện có rất nhiều người đang xếp hàng, phần lớn đều là các cặp đôi, "Đồ uống của cửa hàng kia có lẽ rất được yêu thích, em có muốn uống thử hay không? Đồ uống ngon hơn nhiều lần so với nước khoáng."

Hoắc Ngập liếc nhìn bảng hiệu của cửa hàng đối diện, nhớ tới tay gấu vừa rồi đập lên vai mình, mang theo chút tính tình dịu ngoan, khóe môi anh hơi cong, lắc đầu, " Tôi không thích đồ quá ngọt."

"Hoắc Ngập, Hứa Niệm!" Tiêu Dương ở phía xa vẫy tay với bọn họ, cùng vài người chạy tới bên này.

Hứa Niệm có chút tiếc nuối, thời gian hai người ở chung cứ như vậy mà kết thúc.

Tiêu Dương đến gần, liếc mắt nhìn bọn họ, cố ý trêu chọc, "Hai người vậy mà tới sớm ghê, nhìn thấy từ xa tôi còn tưởng là một cặp đôi."

Nữ sinh phía sau cười nói, "Chúng ta có nên tách ra chơi riêng không, miễn cho quấy rầy học tỷ Hứa Niệm cùng Hoắc Ngập?"

Hứa Niệm đứng lên, cười ngượng ngùng, "Các cậu đừng nói đùa."

Hoắc Ngập lại không có phản ứng, anh nhìn về tầng lầu phía dưới, hiển nhiên không để ý tới lời nói vui đùa này.

Nét cười trên mặt Hứa Niệm có chút cứng lại.

Tiêu Dương đặt m.ô.n.g ngồi xuống bên cạnh Hoắc Ngập, duỗi tay để lên vai anh, "Nhìn cái gì vậy, mọi người còn muốn nghe ý kiến của cậu kìa."

Hoắc Ngập thu hồi tầm mắt, nhìn về phía bọn họ, lời vừa rồi rõ ràng vẫn nghe được, "Mấy cậu còn dám đùa với học tỷ Hứa Niệm sao?"

Vài người lập tức xua tay, "Chúng tôi chưa nói cái gì hết, học tỷ Hứa Niệm tha mạng?"

Hứa Niệm nghe vậy cười thành tiếng, nhưng tầm mắt rơi trên người Hoắc Ngập lại dừng một chút.

Anh giống như đang thất thần, là đang đợi ai sao?

Lâm Kiều nghỉ ngơi trong chốc lát, tờ rơi trong tay cũng phát xong hết, thời gian tan làm cũng sắp đến.

Phía sau đột nhiên có một giọng nữ kêu lên, "Ôi, gấu nhỏ kìa, trung tâm thương mại này dễ thương ghê, phát tờ rơi đều là gấu bông hết."

Lâm Kiều xoay người, liền thấy một đám người đi tới, phía trước còn thấy được bóng dáng Hoắc Ngập cùng Hứa Niệm.

Nữ sinh vừa nói vừa đưa điện thoại cho người bên cạnh, chạy đến bên cạnh Lâm Kiều, "Giúp tôi chụp một tấm đi, chụp đẹp đẹp chút nhé."

Cả một ngày hôm nay Lâm Kiều đã quen với việc ôm rồi chụp ảnh, phối hợp với nữ sinh bày ra đủ loại động tác.

Nữ sinh vô cùng vui vẻ, cười với cô, "Cảm ơn nha, gấu nhỏ."

Lâm Kiều tư duy theo quán tính, duỗi tay chuẩn bị ôm nữ sinh kia một chút, lấy lễ đáp lại.

Tiêu Dương bên cạnh lại không đồng ý, ai biết đươc gấu nhỏ này là nam hay nữ, hơi chút là động tay động chân, nhỡ đâu là một tên đàn ông khốn nạn thì sao?

"Này này này, con gấu này là muốn ôm cô gái người ta sao, đừng có mơ tưởng, muốn ôm thì ôm nam sinh đây này." Cậu ta kéo nữ sinh kia về, hất cằm chỉ Hoắc Ngập bên cạnh, "Đại soái ca cho mi ôm, quá tiện rồi đấy."

Tay Lâm Kiều giơ giữa không trung có chút xấu hổ, đang chuẩn bị buông xuống, Hoắc Ngập đứng trước mặt cô bỗng nhiên cười, "Nam sinh thì sẽ không được ôm gấu sao?"

Mấy nam sinh bên cạnh nghe vậy cười to, " Đúng đúng, nam sinh thì không được ôm à, nặng bên này nhẹ bên kia là không được đâu!"

Hoắc Ngập cười đến sạch sẽ, tựa như thật sự chỉ muốn ôm gấu nhỏ một cái mà thôi.

Lâm Kiều trầm mặc một chút, duỗi tay ôm anh.

Ôm nam sinh không giống như ôm nữ sinh, cơ thể nữ sinh mềm mại, cơ thể nam sinh lại cứng rắn hữu lực, cho dù cách quần áo thú bông thì vẫn có thể cảm giác được.

Hoắc Ngập vóc dáng cao, lúc cô ôm anh cũng không duỗi tay, đầu lại hơi nghiêng về một bên, cúi người xuyên qua đôi mắt gấu nhỏ mà nhìn vào, trên mặt nở nụ cười như có như không.

Gần nhau quá, cái ôm này quá mức thân mật rồi.

Lâm Kiều nhìn mặt anh gần trong gang tấc, bỗng nhiên có chút khẩn trương, lập tức thu hồi tay mình.

"Lâm Kiều, tan tầm rồi, chúng ta có thể đi thôi." Cố Ngữ Chân ôm đầu thú bông, đi về phía hướng cô.

Lâm Kiều ngồi trong phòng thay quần áo chờ cô ấy, cô cũng đã gỡ xuống cái đầu gấu nhỏ, trên trán đều là mồ hôi, tóc đen dán ở trên mặt, khuôn mặt nhỏ đặc biệt trắng nõn.

Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 44: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!