Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 56: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

"100% bề mặt bông tinh khiết, 55mm, miếng đệm siêu mỏng?"

Hoắc Ngập: "?"

Cái này chắc không phải, anh cầm lên một gói màu hồng phấn, bên trên có in hình ảnh cô bé nhỏ trong phim hoạt hình.

"Bề mặt bông mềm mại, siêu thấm, hai cánh mềm mại, hình hoa dễ thương, thoáng khí siêu mỏng vô cùng tiện lợi cho việc sử dụng hàng ngày, 240mm.."

Hoắc Ngập: "?"

Một tiếng học bá trong đời rốt cuộc gặp một nút thắt khó có thể vượt qua trong cuộc sống.

Lâm Kiều chờ bụng bớt đau một chút, chuẩn bị đứng dậy ra bên ngoài chờ Hoắc Ngập.

Bỗng nhiên gian bên ngoài truyền đến một giọng nữ, "Lâm Kiều có ở đây không?"

Lâm Kiều vội vàng đáp lời, "Có có!"

Nữ sinh đi đến cánh cửa bên cô, cúi người đem băng vệ sinh đút qua khe cửa đưa cho cô, "Bạn trai của cậu nhờ tôi đưa cậu cái này."

Lâm Kiều có chút quẫn bách, nhận lấy băng vệ sinh cô ấy đưa, thấp giọng nói một câu, "Cảm ơn."

"Không có gì." Lời nói của nữ sinh bên ngoài mang theo ý cười, hiển nhiên cũng biết vì sao lại xuất hiện tình huống này.

Lâm Kiều nhanh chóng mở băng vệ sinh, cởi áo đồng phục của Hoắc Ngập ra, rũ ra rồi liếc mắt kiểm tra, trên áo khoác đồng phục sạch sẽ xuất hiện một vệt đỏ, cũng đã loang..

Lâm Kiều do dự, chỉ có thể một lần nữa buộc chặt lại, ra khỏi nhà vệ sinh, liếc mắt nhìn khắp nơi xung quanh, liền thấy Hoắc Ngập đang ngồi chờ ở chỗ cách đó không xa, áo trắng ngắn tay cùng quần đồng phục sạch sẽ, hai chân thon dài, rũ mắt an tĩnh chờ, làm những cô gái đi ngang quay lại nhìn rất nhiều lần.

Mấy cô gái đi ngang qua một bên ngắm, một bên đi tới phía cô, "Ôi, nam sinh này đẹp trai thế!"

"Có nên lên xin số hay không nhỉ?"

"Có bạn gái rồi, tớ thấy vật trong túi đó tất cả đều là đồ dùng của nữ sinh."

"Vậy à, tiếc ghê."

Lâm Kiều nhìn anh, nhớ tới ba chữ cô gái đưa băng vệ sinh qua nói, có chút quẫn bách.

Cô nhỏ giọng đi tới, "Chúng ta đi thôi."

Hoắc Ngập lại không xấu hổ giống như cô, đưa sữa bò trong tay qua, " Tôi mua sữa bò cho chị, uống vào sẽ ấm bụng, đã đỡ hơn rồi sao?"

Lâm Kiều lắc đầu, vô cùng ngoan ngoãn nhận lấy hộp sữa nóng anh đưa, "Khá hơn nhiều rồi, cảm ơn cậu."

Cô uống một ngụm, mắt liếc nhìn chiếc túi to trên ghế, trong túi hơi hơi lộ ra mấy gói, hơi giống..

Lâm Kiều: "..."

Không thể nào?

Lâm Kiều nhìn về phía anh, "Cậu mua gì mà nhiều như vậy.."

Hoắc Ngập cầm túi, mở ra cho cô nhìn qua, quả nhiên là thứ cô nghĩ đến, đủ loại kiểu dáng đều có.

"Đồ dùng của nữ sinh có rất nhiều, sáng dùng, đêm dùng, dày, mỏng, tôi không biết chị thường dùng loại nào, vậy nên đều mua cho chị."

Lâm Kiều, "..."

Nhiều như vậy sao.. Sao không giống trong tưởng tượng của cô chỉ tùy tiện lấy ra một gói?

Anh còn biết sáng dùng, đêm dùng, chắc không phải sẽ đứng đó nghiên cứu đâu nhỉ..

Lâm Kiều không thể nói được câu nào, vì vậy uống một ngụm sữa bò cho qua.

Nữ sinh đưa băng vệ sinh vừa rồi đi ra, nhìn thấy bọn họ còn cười trêu chọc, "Bạn trai cậu mua cũng rất nhiều đấy, còn tính để tôi mang hết vào cho cậu, tôi buồn cười c.h.ế.t mất, vậy nên đã giúp cậu chọn loại tốt nhất."

Lâm Kiều có chút ngượng ngùng, "Cậu ấy là em trai của tôi, xin lỗi, vừa rồi đã làm phiền cậu."

Nữ sinh có chút ngoài ý muốn, mắt nhìn Lâm Kiều bên cạnh Hoắc Ngập, hóa ra là chị em à?

" Tôi còn tưởng hai cậu là người yêu nữa chứ, vừa rồi lúc tôi nói là bạn gái à, cậu ấy cũng không bảo là chị gái, xin lỗi, là tôi nói sai."

Nữ sinh đi rồi, Lâm Kiều cũng không biết nên nói cái gì, rốt cuộc có phải em trai hay không, để một nam sinh giúp mình mua thứ này cũng vẫn rất xấu hổ.

Hoắc Ngập lại không để ý, nhìn về phía cô, "Muốn ngồi nghỉ không?"

Lâm Kiều khẽ lắc đầu, "Bây giờ đã khá hơn nhiều rồi, chúng ta vẫn nên quay về trường đi." Cô nằm trong ổ chăn vẫn sẽ thoải mái hơn đứng ở ngoài.

"Được."

Ra khỏi khu trung tâm, xa Hoắc gia đã đợi ở bên ngoài.

Lâm Kiều nhìn thấy chiếc xe quen mắt, sửng sốt một chút.

Hoắc Ngập tiến lên mở cửa xe, đem túi đồ to trong tay để vào, "Chị không thoải mái vậy nên để bác Khôn tới đón chúng ta về."

"Cảm ơn cậu." Lâm Kiều theo anh lên xe, mới phát hiện đối diện trên chỗ ngồi có một chiếc cặp đựng mèo, mơ hồ nhìn vào trong là Bánh Trôi Nhỏ đang nhìn cô, đặc biệt ngoan.

Tim Lâm Kiều như tan chảy, "Sao Bánh Trôi Nhỏ lại ở đây vậy?"

"Nó rất lâu đã không nhìn thấy chị, thường xuyên tới phòng chị chơi, cho nên để bác Khôn mang nó đến đây." Hoắc Ngập mở cặp mèo ra, túm mèo nhỏ bên trong mang ra ngoài.

"Méo!" Bánh Trôi Nhỏ có chút không thoải mái mà vặn vẹo thân thể.

Lâm Kiều vội vàng duỗi tay nhận lấy, tiểu gia hỏa này lớn lên không ít, trọng lượng càng ngày càng nặng, có thể thấy được ngày thường đều không có cơ hội bị đói.

Bánh Trôi Nhỏ được cô ôm lấy liền ngoan ngoãn lại, đôi mắt to tròn nhìn cô rất thân mật, liên tiếp đòi cọ cọ vào trong n.g.ự.c cô, còn kêu meo meo, có lẽ là tìm được cảm giác an toàn.

Lâm Kiều thật ra cũng thấy có chút ngoài ý muốn, thời gian ngắn như vậy mà mèo con cũng có thể nhớ người, không nghĩ tới Bánh Trôi Nhỏ lại nhớ kỹ cô.

Thời gian chơi đùa với mèo nhanh chóng hết, nháy mắt liền đến cổng trường.

Lâm Kiều nhìn chăm chú Hoắc Ngập túm lấy Bánh Trôi Nhỏ thả lại trong cặp, Bánh Trôi Nhỏ meo meo kêu không ngừng, mắt to nhìn có chút đáng thương.

Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 56: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!