Lâm Kiều đứng ở hành lang bên ngoài phòng ngủ, thấy anh đã quay về phòng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, "Cậu ấy không có việc gì chứ?"
Lý Thiệp nghe thấy là giọng nữ thì sửng sốt, cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc liền bắt đầu nói lung tung, "Cậu ta thì có thể có chuyển gì, không phải có câu tai họa lưu lại ngàn năm sao? Cho dù có chuyện thì cậu ta cũng không có việc gì, em gái nhỏ như em lo lắng cho cậu ta làm gì, là gì của cậu ta đấy, Tiểu Điềm Điềm* sao?"
*Có lẽ Lý Thiệp gặp ai dễ thương hiểu chuyện thì đều gọi là Tiểu Điềm Điềm.
Lâm Kiều dừng một chút, lập tức nghe không hiểu, "Cái gì Tiểu Điềm Điềm?"
Hoắc Ngập mặc xong quần áo ra ngoài, thấy Lý Thiệp cầm điện thoại của mình cũng không chút để ý, không hề cảm thấy việc này là ngoài ý muốn.
Anh lấy khăn lông lau tóc, đi đến mép giường ngồi xuống, "Ai vậy?"
"Có quỷ mới biết là ai, một em gái giọng nói ngọt ngào, hỏi cậu có chuyện gì không, chắc là lại muốn mời cậu đi ăn tối rồi." Lý Thiệp trêu chọc đưa điện thoại cho anh.
Hoắc Ngập duỗi tay nhận lấy điện thoại, tay vẫn tiếp tục lau tóc, giọng nói không chút để ý vang lên, "Nói?"
Lâm Kiều nghe được câu nói trêu chọc của Lý Thiệp thì có chút xấu hổ, chờ giọng nói của Hoắc Ngập truyền đến lại làm cô có chút nóng tai.
"Hoắc Ngập, chủ nhiệm giáo dục có mắng cậu không?"
Hoắc Ngập nghe được giọng nói của cô, cơ hồ cũng có thể tưởng tượng được bộ dáng sợ hãi đó, khóe môi hơi cong một chút, "Không có, ghi lại tên liền để tôi quay về."
Lâm Kiều quá lo lắng, "Vậy cậu có khi nào sẽ bị gọi phụ huynh không?"
Hoắc Ngập cười, lời nói buồn buồn cố ý chế nhạo, "Chắc vậy, dù sao cũng bị ghi tên."
"Vậy phải làm sao bây giờ, cô chú có thể sẽ trách cậu không?" Mày của Lâm Kiều cũng đều nhăn lại, yêu sớm đối với Cao Trung là việc khá nghiêm trọng..
"Không sao, chị không nói thì sẽ không có việc gì."
Lý Thiệp nghe giọng điệu này cảm thấy hiếm lạ cực kỳ, rốt cuộc người trong điện thoại là ai mà lại làm cậu ta kiên nhẫn được như vậy?
Cậu ta tới ngồi gần Hoắc Ngập thò đầu nghe, Hoắc Ngập không để ý tới cậu ta.
Lâm Kiều cũng không biết nên nói gì nữa, làm như vậy giống như bọn họ thật sự yêu sớm, sợ giáo viên cùng phụ huynh phát hiện.
Suy nghĩ của cô có chút loạn, đang sử dụng điện thoại của người khác nên cũng không tiện nói nhiều, chỉ có thể đem chuyện quan trọng nói ra, "Đồng phục của cậu còn ở chỗ tôi, ngày mai tôi sẽ đến sớm rồi để ở bàn của cậu, chỉ là bây giờ tôi không có cách nào giúp cậu phơi khô, áo khoác khác của cậu đã khô chưa?"
Bên kia điện thoại vẫn truyền đến giọng nói dịu dàng ôn nhu như cũ, " Tôi cũng quên phơi khô rồi, không sao cả, ban ngày mặc ở trên người cũng sẽ mau khô."
Cũng chỉ có thể như vậy..
Lâm Kiều gật đầu, "Vậy tôi cúp máy đây, cậu cũng mau ngủ sớm đi."
"Được, chị."
Hoắc Ngập tắt điện thoại tùy tay đặt lên bàn, tiếp tục lau tóc.
"Ôi, còn gọi chị? Là chị nào vậy, cậu đi tìm chị gái bao giờ đấy?" Âm điệu trêu chọc của Lý Thiệp cũng thay đổi, "Là cái người chủ tịch hội học sinh kia?"
Hoắc Ngập cười lắc đầu, không nói gì.
Lý Thiệp tò mò không chịu được, "Rốt cuộc là ai chứ? Đồng phục còn ở chỗ người ta, sao lại thế này, vừa rồi đi ra ngoài làm chuyện đáng xấu hổ gì đúng không?"
Hoắc Ngập hơi hơi mỉm cười nhìn về phía cậu ta, "Chị gái giúp em trai giặt đồng phục, không hiểu?"
"Mẹ kiếp, còn chị gái dài chị gái ngắn, mẹ nó cậu đây là khoe khoang chứ gì, chơi cái thứ tình thú gì không biết, còn giúp cậu giặt đồng phục, đồng phục của cậu mua chật cả một ngăn tủ, còn giúp cậu giặt nữa?"
Hoắc Ngập xoa tóc, nói ra một kiến nghị phi thường hợp lý, "Cậu có thể tiêu tiền để mấy cô gái khác giặt giúp cậu."
" Tôi thèm vào, có thể giống nhau được à?" Lý Thiệp cảm giác anh chính là đang nói mát, "Cái cô gái này mà lại đi thích cái loại không tim không phổi bại hoại như cậu thì đúng là phí phạm của trời, vẫn là giới thiệu cho tôi đi, tôi đây giúp cậu đau lòng."
Hoắc Ngập cười, hiển nhiên hoàn toàn không để bụng, đứng dậy vỗ vai cậu ta, "Được rồi, về sau giới thiệu cho cậu."
Lý Thiệp biết lời nói này là không nghiêm túc, cảm thấy cô gái đang giặt đồng phục kia đúng là bị mù, "Mẹ nó, người ta cực khổ giúp cậu giặt quần áo, nói giới thiệu cho người khác liền giới thiệu luôn, đúng là đồ tra nam!"
Ngày hôm sau Lâm Kiều dậy sớm, ba người khác trong phòng vẫn chưa tỉnh, cô vệ sinh xong liền lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài.
Quả nhiên cô là người đầu tiên tới phòng học.
Lâm Kiều còn chưa kịp buông cặp sách đã ôm theo áo đồng phục của Hoắc Ngập bước nhanh đến bên bàn học, kéo ghế ra, đem áo nhét vào trong ngăn bàn.
Vừa mới nhét vào thì ngoài cửa liền vang lên tiếng người, cô vội vàng ngồi xổm xuống, suýt chút nữa bị bắt gặp đang đứng ở vị trí của Hoắc Ngập.
"Ngày hôm qua có tính ra được kết quả không?"
"Không tính ra được, thử mấy lần cũng không ra giống đáp án phía sau sách."
Hai bạn học nam đẩy cửa ra tiến vào, đi đến vị trí ngồi xuống, bắt đầu thảo luận câu hỏi.
Lâm Kiều ngồi xổm tại chỗ chậm rãi dịch chân về phía cửa, thân mình từ phía cửa khép lùi ra ngoài, đang chuẩn bị thật cẩn thận đóng cửa lại.