Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 62: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

"Cô à, cậu ấy nhát gan sẽ bị dọa sợ, em không thể nói." Hoắc Ngập nói chuyện vẫn dịu dàng như cũ, nói rõ mềm cứng không ăn.

Giọng điệu của Lưu Hữu Dung nháy mắt nghiêm khắc lên, "Em có biết chuyện này có bao nhiêu nghiêm trọng hay không, nếu em không đem nữ sinh kia nói ra, tất cả mọi người đều cho rằng đó là việc em làm, đến lúc đó ba mẹ em đến thì còn giống nhau được sao?"

"Gọi phụ huynh cũng vẫn như vậy thôi, nếu chủ nhiệm giáo dục nhất định cho rằng áo mưa là của em, em cũng không thể nói gì hơn." Hoắc Ngập hoàn toàn không có chút kiêng dè nào, nói trắng ra, phảng phất trong mắt anh chỉ là một cái nick name, cũng không đại biểu cái gì.

Lưu Hữu Dung có chút đau đầu, cô sớm biết rằng Hoắc Ngập nhìn thì ôn hòa dịu dàng, kỳ thật trong lòng đều có chủ ý, nếu như có vấn đề, căn bản sẽ không quản được.

Anh không phải Trần Tuyên Tùng, Lý Thiệp hay một học sinh có vấn đề khác, anh là lớp trưởng, thành tích lại tốt, cũng không thể coi là một học sinh có vấn đề.

Chỉ là hỏi cái gì cũng không được, thật sự quá khó xử, Lưu Hữu Dung không biết nên nói cái gì, nhìn anh nửa ngày chỉ có thể hòa hoãn nói, "Em đi về trước đi, việc cô nói em suy nghĩ kỹ một chút, em hẳn phải rõ ràng, việc này không phải là chuyện nhỏ."

Hoắc Ngập rời khỏi văn phòng, Lưu Hữu Dung đè đè huyệt thái dương, giáo viên ngồi bên cạnh hỏi một câu, "Hoắc Ngập lớp cô mà cũng yêu sớm sao?"

Lưu Hữu Dung thở dài, " Tôi cũng không nghĩ tới, ngày hôm qua khi chủ nhiệm Cao gọi tới tôi còn thấy giật mình."

Nữ giáo viên bên cạnh nghe xong cười, "Bình thường mà, thành tích tốt, lớn lên lại đẹp, nam sinh như vậy khẳng định có rất nhiều nữ sinh theo đuổi, tâm trí không kiên định nên mới bị mang đi, về sau quản nghiêm chút là được, Hoắc Ngập lớp cô vốn dĩ đã thông minh hiểu chuyện, chắc sẽ hiểu ra thôi."

"Vấn đề là nữ sinh mà em ấy giúp chạy trốn, ngày hôm qua chủ nhiệm Cao cũng sắp tức c.h.ế.t rồi, vốn là có thể bắt được nhưng em ấy lại chặn lại cho nữ sinh kia chạy trốn, trên mặt đất còn phát hiện áo mưa, cô nói xem sao thứ đồ này có thể xuất hiện trong trường học, thật sự quá khó coi!"

Lưu Hữu Dung nói tới đây vẫn thấy vô cùng tức giận, cố tình lại xuất hiện cái việc này trong lớp hai của bọn họ, nếu chỉ là yêu sớm thì gọi phụ huynh thôi là được, nhưng loại việc này khẳng định phải bị điều tra rõ ràng, xử lý vô cùng phiền toái.

"Dù sao cũng không có khả năng là Hoắc Ngập lớp cô đâu, học sinh tốt như vậy lại làm ra loại việc này, yên tâm, sớm muộn gì cũng sẽ điều tra rõ."

Lâm Kiều đứng ở gần cầu thang chờ Hoắc Ngập, thường thường nhìn về phía bên văn phòng, trong lòng cực kỳ bất an.

Hoắc Ngập từ trong văn phòng đi ra, đi xuống cầu thang liền thấy được cô gái nhỏ đang chờ ở đó, tâm thần không yên chờ.

Anh cười đi xuống cầu thang, "Sao lại đứng ở đây vậy?"

Lâm Kiều thấy anh lại đây, vội vàng đi lên mấy bậc đứng trước mặt anh, "Sao rồi, giáo viên nói như thế nào?"

"Không có việc gì." Hoắc Ngập cười đáp trả một câu, cảm thấy không quan trọng.

Lâm Kiều có chút áy náy, biết anh khẳng định chưa nói ra sự thật, "Sao lại không có việc gì được, không phải phát hiện áo mưa sao?"

Cái chữ này vẫn khá là mẫn cảm, đặc biệt Lâm Kiều lại nói trắng ra như vậy, cô hiển nhiên không rõ cùng một nam sinh nói ra cái từ này có bao nhiêu ái muội.

Hoắc Ngập nghe vậy hơi nâng mi mắt nhìn về phía cô, trong mắt có một loại ý vị không rõ, một lát sau mới thong thả ung dung nói một câu, "Cũng không phải chúng ta dùng, sợ cái gì?"

Lâm Kiều không phát hiện lời anh nói có chút quá mức ái muội, chỉ có sự sốt ruột trong lòng, "Giáo viên sợ rằng sẽ hoài nghi cậu, dù sao hôm qua tôi cũng đã bỏ chạy.. Nếu không để tôi đi nói rõ ràng, nói cho bọn họ, tôi chỉ là đưa cho cậu áo đồng phục.."

Hoắc Ngập cười khẽ ra tiếng, "Chị cảm thấy giáo viên sẽ tin sao?"

Lâm Kiều dừng một chút, ngày hôm qua nếu không chạy thì cũng không chắc chắn có thể nói rõ ràng, bây giờ đã chạy rồi thì nói cũng đừng nghĩ..

Lâm Kiều gục đầu xuống có chút uể oải, cô lần đầu tiên cảm thấy không biết nên làm thế nào?

Cô thở dài, duỗi tay kéo khóa áo đồng phục, lấy sữa bò được giữ ấm bên trong ra, "Cậu uống sữa bò trước đi, tránh bị cảm lạnh."

Hoắc Ngập trơ mắt nhìn cô gái nhỏ ủ rũ cụp đuôi lấy sữa bò được ủ ấm ra, thật ra thời điểm vừa rồi, anh luôn cảm giác trong lòng n.g.ự.c cô giấu thứ gì đó, không nghĩ là cho anh.

Hoắc Ngập hơi giật mình, duỗi tay nhận lấy sữa bò, vẫn còn nóng, anh không nhịn được cười cười.

Sữa bò nóng, coi anh là đứa trẻ nhỏ sao?

Lâm Kiều nhìn anh, lo lắng sốt ruột giống như dỗ đứa trẻ, "Mau uống đi."

Hoắc Ngập nhìn về phía cô, ngoan ngoãn đứng ở trước mặt anh, ưu sầu mà nhìn chằm chằm, chính là muốn anh uống hết sữa bò.

Anh cười lắc đầu, mở sữa bò ra miễn cưỡng uống một ngụm.

"Không ngon sao?" Lâm Kiều thấy anh uống như đang uống thuốc.

"Quá ngọt." Hoắc Ngập nhíu mi, không quá thích cái hương vị này.

Lâm Kiều nhìn anh như nhìn một đứa trẻ không thích uống sữa bò, "Vậy lần sau mua cho cậu sữa bò nguyên chất, cái đó sẽ tốt cho cơ thể hơn."

Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 62: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!