Cố Ngữ Chân rất sợ hãi, "Tớ thấy mấy tên lần trước tới tìm Lâm Kiều gây phiền phức!"
Hai nữ sinh nghe vậy đều dừng lại, Cố Ngữ Chân thừa dịp đám kia người không chú ý tới nơi này, vội vàng nhìn về phía Lý Thiệp, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện.
Lý Thiệp liền không mặn không nhạt mở miệng, "Xin lỗi thì không cần, tôi không chấp nhặt với trẻ con."
Cố Ngữ Chân không có thời gian nói này đó với cậu ta, " Tôi không phải xin lỗi cậu."
Lý Thiệp: "..."
Cố Ngữ Chân có chút nóng nảy, "Cậu mau gọi điện thoại cho lớp trưởng, để cậu ấy mau đưa Lâm Kiều đi trốn, đừng chính diện giáp mặt với mấy tên hư hỏng."
Lý Thiệp theo tầm mắt cô ấy nhìn qua, thấy Mạnh Thành ở phía xa, không để ở trong lòng, "Có Hoắc Ngập ở đây, thằng đó không dám gây chuyện đâu."
Cố Ngữ Chân thấy cậu ta cà lơ phất phơ, gấp không chịu được, vội vàng lấy điện thoại đặt trên bàn đưa cho cậu ta, "Cậu mau gọi điện thoại, bọn họ nhiều người như vậy, rất nguy hiểm!"
Lý Thiệp cũng lười giải thích việc Mạnh Thành sợ Hoắc Ngập như thế nào, thịt trong nồi đã sắp chín, cậu ta duỗi tay ấn mở vân tay, "Tự cậu nói đi, tôi còn có việc vội." Nói xong vươn người gắp mấy miếng thịt nhét vào trong miệng.
Cố Ngữ Chân hết chỗ nói, lấy điện thoại qua mở danh bạ ra, lướt một chút liền tìm thấy số của Hoắc Ngập.
Chờ điện thoại chuyển được, sốt ruột nói tình huống bên này, bên kia phản ứng cũng không khác Lý Thiệp là mấy, Cố Ngữ Chân nhìn điện thoại, không biết bây giờ nên làm gì.
"Thế nào rồi?" Lục Y Y mở miệng hỏi.
Cố Ngữ Chân cầm điện thoại có chút ngốc, "Lớp trưởng nói không có việc gì, bảo chúng ta không cần lo lắng cứ tiếp tục ăn."
Lục Y Y từ một màn diễn ra trong văn phòng ngày hôm qua, đối với Hoắc Ngập đã bội phục sát đất, cô ấy thu lại câu nói lúc trước đã từng nói Hoắc Ngập là đóa hoa trong nhà ấm, tuy rằng anh rất dịu dàng ôn nhu, nhưng cũng không nhất định sẽ nương tay!
Có đại thần như vậy ở cạnh, căn bản không cần lo lắng bất cứ việc gì!
"Có thể là lúc trước đã giải quyết rồi." Lục Y Y nói xong buông đũa xuống, lấy điện thoại ra để sát vào Cố Ngữ Chân, "Nhanh, đọc tớ xin số của đại thần đi nào."
Đường Văn Toàn nghe xong siêu hưng phấn, lập tức dựa lại gần, "Thêm số, thêm cả WeChat!"
Cố Ngữ Chân nhìn Lý Thiệp phía đối diện.
Lý Thiệp lại thấy nhiều không trách, hoàn toàn tùy ý, dù sao Hoắc Ngập này từ nhỏ đến lớn chính là mệnh đào hoa, trước nay gặp nhiều cũng không hiếm.
"WeChat thì tớ không dám thêm, nhưng lưu lấy số điện thoại làm kỷ niệm là được, về sau khi nghĩ lại, tốt xấu gì tớ cũng đã từng có số của đại thần!" Lục Y Y cầm điện thoại, so với cái trong tay Cố Ngữ Chân, từng bước từng bước nhập số.
Mới vừa nhập vào bốn số, phía dưới liền nhảy ra một dãy số, giống như đúc dãy số trong tay Cố Ngữ Chân, hơn nữa còn đã từng trò chuyện.
Đường Văn Toàn khó hiểu, "Cậu không phải là đã có số của người ta rồi sao?"
Lục Y Y sửng sốt một chút, "Không có khả năng, tớ chưa hề trò chuyện qua, hơn nữa điện thoại của tớ cả một tháng nay cũng chưa thêm số của ai hết, cũng chỉ có lần trước cho Kiều Kiều mượn để gọi cho người trong nhà, nếu có số mới, khẳng định tớ sẽ nhớ rõ.."
Lục Y Y nói xong dừng một chút, mắt nhìn thời gian trò chuyện, đột nhiên nghĩ tới cái gì, ngón tay ấn vào tin nhắn.
Giao diện nói chuyện quả nhiên hiện ra một hàng đối thoại,
" Tôi chuẩn bị đi."
"Được, chị."
Đôi mắt Lục Y Y đột nhiên trợn to, Cố Ngữ Chân cùng Đường Văn Toàn cũng sửng sốt.
Lần trước Lâm Kiều mượn điện thoại của cô để gọi cho một người em trai, vậy em trai này là Hoắc Ngập?
Vừa rồi Lý Thiệp không phải nói đối tượng yêu sớm của Hoắc Ngập là một chị gái sao?
Ngày đó chủ nhiệm giáo dục bắt nhóm yêu sớm, Lâm Kiều sợ tới mức chạy về thật nhanh, còn biết nhóm yêu sớm đều bị bắt, nếu không phải ở rừng cây nhỏ cùng người khác hẹn hò thì cần phải sợ hãi như vậy mà chạy về sao?
Cho nên người đang yêu đương với Hoắc Ngập.. Là Lâm Kiều!
Lâm Kiều nghe thấy tên Mạnh Thành liền nhìn thoáng qua xung quanh, tiệm lẩu này rất lớn, tạm thời chưa nhìn thấy bóng dáng của cậu ta.
Cô nhìn về phía Hoắc Ngập, giải thích một câu, "Trước kia tôi đã từng đánh nhau với Mạnh Thành, cho nên mới phải đến ở trong trường học.."
Hoắc Ngập cất điện thoại, không chút để ý mà cười một cái, "Tuổi nó còn nhỏ lại nghịch ngợm, không cần để ý đến nó."
Lâm Kiều nhìn bát gia vị, đi đến gần Hoắc Ngập ở phía trước, nhịn không được than nhẹ một tiếng, anh chắc vẫn chưa rõ lắm cái tính cách đáng sợ kia của Mạnh Thành.
Nhưng Lâm Kiều cũng không quá lo lắng, dù sao Mạnh Thành rất sợ Hoắc Ngập, cho dù gặp phải, cậu ta cũng không dám ở trước mặt anh làm ra chuyện gì.
Lâm Kiều đi theo Hoắc Ngập cùng trở về chỗ ngồi, bốn người chỉ còn lại mỗi Lý Thiệp còn đang ăn, còn ba người kia đều yên tĩnh ngồi, tầm mắt dừng ở chỗ bọn họ, giống như có loại cảm giác đã biết gian tình gì đó?
Lâm Kiều thấy hơi khó hiểu, "Các cậu đều ăn no rồi sao?"
Vẻ mặt Cố Ngữ Chân hoảng hốt gật đầu, "À ừm, ăn no rồi.."
Lâm Kiều lấy bát gia vị lớn chia đều ra sáu bát nhỏ, đang chuẩn bị đưa qua, nghe vậy sửng sốt, "Nhanh như vậy, vậy các cậu còn muốn thử chấm gia vị không?"