Lâm Kiều đi qua ánh đèn chiếu ở cửa cầu thang, thấy Hoắc Ngập đi xa ở phía trước.
Anh cùng Lý Thiệp sóng vai mà đi, đi về hướng ký túc xá của nam sinh, bóng dáng bị đèn đường kéo dài, lại chậm rãi biến ngắn.
Chân trời điểm xuyết mấy ngôi sao thưa thớt, phía chân trời là tầng tầng màu xanh thẳm bị nhuộm đẫm, bóng dáng của anh dần dần biến mất trong bóng đêm.
Lâm Kiều cầm bài thi, đứng tại chỗ nhìn trong chốc lát, mới thu tầm mắt về, cùng Cố Ngữ Chân đi về phòng ngủ.
Lâm Kiều nghiêm túc chữa xong bài thi, ngày hôm sau chuẩn bị đưa cho Hoắc Ngập xem, nhưng chỗ của anh lại trống không.
Đến giờ này rồi, người còn chưa tới.
Cô thấy có chút kỳ lạ, dù sao Lý Thiệp cũng đã tới rồi, từ trước đến nay đến sớm đều là anh, hẳn sẽ không có khả năng đến trễ.
Học hết tiết đầu, Hoắc Ngập vẫn chưa tới, Lâm Kiều mới ý thức được anh xin nghỉ.
Anh không ở trong trường học, vậy chính là đi ra ngoài.
Lâm Kiều nhìn bài thi không biết sao lại thế này, trong lòng vắng vẻ, nghĩ đến ngày hôm qua ngửi được mùi t.h.u.ố.c lá nhàn nhạt, nỗi lòng có chút hỗn loạn.
Hy vọng không phải như cô phỏng đoán, nếu là thật sự, thì tốc độ này cũng quá nhanh, làm người khác khó có thể tiếp thu.
Lớp học buổi chiều, Lưu Hữu Dung sắp xếp hạng mục công việc cho đại hội thể thao ngày mai, Hoắc Ngập không có ở đây, cô Lưu cần phải chú ý nhiều việc hơn chút, đặc biệt là Trần Tuyên Trùng khó quản này.
Vì thế, nửa tiết đầu lớp sẽ sắp xếp tập hợp ở chỗ nào, nửa tiết sau sẽ ân cần dạy bảo mấy học sinh có vấn đề.
Lâm Kiều lúc trước không có đi báo danh đại hội thể thao, học tập cô đã không theo kịp, cũng không có thời gian rảnh cho việc huấn luyện, cho nên đại hội thể thao, cô sẽ thuộc về nhóm đi mua nước.
Lâm Kiều đứng ở bậc thang bên sân vận động, nhìn vào trong sân, bọn họ đã xếp xong đội ngũ, tại vị trí tập hợp, trong sân cũng bắt đầu thi đấu, người xem trên đài náo nhiệt chú ý.
Lâm Kiều nhìn khắp nơi, không hề thấy Hoắc Ngập.
Cô tìm một vòng, thấy người ngồi ở trên đài xem cùng Lý Thiệp, bên kia không sắp xếp lớp, chung quanh vị trí đều trống không, chỉ một mình cậu ta ngồi ở chỗ kia, vô cùng bắt mắt.
Lâm Kiều ra khỏi khán phòng, theo bậc thang đi lên trên, đi đến trước mặt Lý Thiệp, “Hoắc Ngập hôm nay không tới sao?”
Hai chân Lý Thiệp vắt chéo, liên tục ngáp, vô cùng lười nhác, “Chắc là không tới rồi, đang ở bên cạnh thanh mai yêu dấu thì cũng phải tốn mất mấy ngày.”
Lâm Kiều nghe vậy sửng sốt.
Lý Thiệp thấy biểu tình này của cô, nhịn không được hỏi, “Cậu tìm cậu ta làm gì, một ngày không thấy đã nhớ đến hoảng? Cậu ta chính là đồ khốn nạn, cậu như cái kẹo sữa chắc không thể khống chế được, học tập thật tốt đi, đừng học những cái đó, không …”
Cậu ta mới lẩm bẩm vài câu, điện thoại đã vang lên, cậu nhận máy, “Sao hả?! Tôi ngồi ở vị trí cao nhất trên đài chủ tịch.”
Lỗ tai Lâm Kiều bị cậu ta rống ngốc, thật ra cũng không cần nghe điện thoại, đứng ở chỗ này gào vài tiếng, loa cũng không cần, người cậu ta tìm nhất định có thể nghe được.
Lâm Kiều ngoáy ngoáy lỗ tai, thở dài, quay đầu đi xuống dưới, mới đến vị trí của lớp, Cố Ngữ Chân đã chạy lại, “Lâm Kiều, có đi đến quầy bán quà vặt hay không, chúng ta đi mua chút đồ ăn vặt ăn.”
Lâm Kiều gật gật đầu, “Được.”
Tới lối vào quầy bán quà vặt, Lâm Kiều nhìn một vòng, đang chuẩn bị chọn mấy thứ, vừa nhấc đầu đã thấy Trần Tuyên Trùng cùng mấy nam sinh lớp bên cạnh đang đi vào.
Cô hơi cau mày, tiện tay cầm chai sữa chua rồi đi tính tiền.
Trần Tuyên Trùng thấy cô lại coi như không nhìn thấy, cũng không giống trước kia mà đi tìm ngược, hiển nhiên là Hoắc Ngập đã nói chuyện với cậu ta.
Không nghĩ rằng Trần Tuyên Trùng thật sự sẽ nghe lời Hoắc Ngập, một học sinh đến giáo viên nói cũng không nghe, lại nghe lời lớp trưởng dịu dàng hiền lành, cảm giác có chút kỳ lạ.
Nhưng nếu nghĩ lại, các bạn học trong lớp đều rất nghe lời Hoắc Ngập, vậy nên cũng không còn kỳ lạ gì nữa.
Lâm Kiều kéo Cố Ngữ Chân đi vào từ cửa sân vận động, trong sân đang thi chạy 800m, Vương Trạch Hào của lớp họ cũng đang ở bên trong, cả lớp đều đang kêu cố lên.
Lâm Kiều cùng Cố Ngữ Chân không kịp quay lại vị trí cũ, đứng ở bên lan can, nhìn cuộc thi đấu khẩn trương phía dưới.
Một bên cũng đứng một nhóm nữ sinh, nhưng lại không xem thi đấu, mà là đang nhỏ giọng nghị luận, “Mấy cậu có thấy Hoắc Ngập lớp hai chưa, cậu ấy vừa rồi đưa theo một nữ sinh đến đây.”
“Thấy rồi, nữ sinh kia không phải học sinh trong trường chúng ta, tớ chưa từng gặp bao giờ.”
“Chắc ở trường khác tới chơi rồi, đồng phục trên người to rộng thế kia, giống như đang cùng với Hoắc Ngập…”
“Thôi dừng đi, cậu cứ nói như vậy, tớ lại bùng lên một loại cảm giác đau lòng, cậu ấy thật sự đang yêu đương sao?”
“Chắc chắn rồi, nếu không sao lại mang theo nữ sinh nhà người ta tới trường chúng ta xem đại hội thể thao chứ, đại hội thể thao cấp ba nào mà chả có, cứ một hai phải đưa tới đây xem, chắc chắn là tìm cơ hội yêu đương.”
Lâm Kiều hơi dừng một chút, theo bản năng quay đầu nhìn về phía bên kia, quả nhiên thấy Hoắc Ngập.
Anh cùng Lý Thiệp ngồi song song trên bậc thang, bên lan can đứng dựa một nữ sinh, mặc bộ đồng phục to rộng, ba người vừa nói vừa cười.