1
Bạn thân tôi vì bị bắt nạt học đường mà tự tử.
"Di ảnh của Đoạn Ninh Ninh nhìn lẳng lơ ghê."
"Chắc muốn xuống âm phủ cặp đại gia hả, dù sao lúc sống cũng chẳng thành công mà."
Những người bạn học đến viếng vẫn còn đùa cợt cười nói, coi nhà tang lễ như một khu vui chơi.
Đột nhiên, điện thoại tôi rung liên tục, tất cả mọi người đều nhận được tin nhắn.
"Ở đây không có ai mặc đồ đỏ. Đừng nói chuyện với người mặc đồ đỏ, cũng đừng nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ."
"Đừng quay đầu khi ở bậc thang thứ mười bốn, đặc biệt là khi có người gọi tên bạn từ phía sau."
"Lò thiêu là một nơi tốt, nhưng xin mỗi lần sử dụng không quá 2 phút."
"Phòng nghỉ rất an toàn, nhưng mỗi lần chỉ có 6 người được vào. Vượt quá số người, sự an toàn sẽ mất hiệu lực."
"Camera giám sát trong nhà tang lễ, không đáng tin! Không đáng tin! Không đáng tin!"
"Bị bệnh hả!"
"Nhàm chán thật, ai đang giả thần giả quỷ vậy?"
"Mẹ kiếp, ai mà muốn đến đây chứ, tôi đi đây."
Các bạn học chửi bới ầm ĩ nhưng đột nhiên, không khí như đông đặc lại.
Bởi vì trên bản đồ điện thoại, hoàn toàn không có bất kỳ thông tin nào về nhà tang lễ này.
Tôi lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn.
Không tìm thấy được, vậy họ đã đến đây bằng cách nào?
"Đoạn Ninh Ninh lúc còn sống bị các người ức h.i.ế.p đến thảm hại, các người còn mặt mũi nào đến viếng hả?"
Cô ấy không chỉ bị bắt nạt, mà trong lúc thi cử, có người cố tình ném một tờ giấy chép bài đầy đáp án lên bàn cô ấy. Giáo viên không phân biệt trắng đen đã quả quyết cô ấy gian lận.
Cuối cùng, Đoạn Ninh Ninh bị hủy suất du học trao đổi.
Lúc đó, vài bạn học đã hãm hại và tố cáo cô ấy, tất cả đều có mặt.
Các bạn học nhìn nhau, biểu cảm tinh tế cho tôi biết.
Họ có bí mật.
Một bí mật chưa từng được tiết lộ.
2
Không khí dần trở nên nặng nề, vì chúng tôi phát hiện ra trong nhà tang lễ rộng lớn này, lại không có một nhân viên nào.
Không gian tĩnh mịch đến cực độ khiến tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng một cách khó hiểu.
Tệ hơn nữa là mạng đã bị chặn.
Nhà tang lễ nằm ở ngoại ô, lúc đến trời còn nắng đẹp nhưng bây giờ lại sương mù dày đặc. Vài bạn nam có m.á.u liều, tính tình nóng nảy, vừa chửi rủa vừa xông vào màn sương, muốn đi ra ngoài bắt taxi.
Màn sương dày đặc không thấy rõ năm ngón tay, trong chốc lát đã nuốt chửng bóng người.
Bỗng nhiên, tôi thoáng thấy trong sương có một bóng đen lướt qua.
Đó là... cái gì?
Trong lòng tôi dấy lên một dự cảm chẳng lành, ngay giây tiếp theo.
Tiếng kêu thảm thiết đột ngột vang lên.
Tim tôi đập điên cuồng, đầu óc trống rỗng. Tiếng kêu thảm thiết từ xa vẫn tiếp tục dồn dập, xen lẫn với tiếng da thịt bị xé toạc và tiếng nhai nuốt, khiến tất cả mọi người đều hoảng loạn tột độ.
Trong màn sương, vài đôi mắt đỏ tươi quỷ dị nổi lên.
Chúng trừng trừng nhìn chằm chằm vào chúng tôi, không chớp mắt.
Tôi nín thở.
Trên mặt quái vật đầy vết loang lổ của xác chết, chúng có tứ chi của con người nhưng đôi mắt đỏ sẫm, m.á.u tươi không ngừng chảy dọc theo răng nanh.
"Để hồi sinh một người chết, cần phải g.i.ế.c 3 người sống."
Các bạn nam vừa ra ngoài, có 9 người.
Số quái vật hồi sinh, vừa đúng là 3 con.
Giờ thì không chỉ tôi, mà tất cả mọi người đều nhận ra.
Các quy tắc, đều là thật!
3
"Người chết, người c.h.ế.t sống lại!"
"A a a a a a a…"
"Chúng bò ra từ xe tang!"
Các bạn học theo bản năng bỏ chạy tán loạn nhưng dù có chạy nhanh đến mấy cũng không nhanh bằng quái vật. Vài cô gái lập tức bị chúng tàn nhẫn xé xác.
Một người bạn gục xuống dưới chân tôi, lượng m.á.u lớn tuôn ra từ vết cắt, không ngừng lan rộng trên mặt đất.
Đối diện với đôi mắt mở trừng trừng của cô gái, tôi sợ đến mức mềm nhũn ra trên nền đất.
Nhưng đồng thời, tôi nhớ lại một quy tắc.
"Đừng nói chuyện với người mặc đồ đỏ, cũng đừng nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ."
"Nếu đã nhìn thẳng, xin đừng chớp mắt."
Không được chớp mắt!
Không được chớp mắt!
"Đừng ai chớp mắt, chúng sẽ dựa vào việc chớp mắt để phán đoán có phải đồng loại hay không!"
Tớ lớn tiếng nhắc nhở.
Nhưng trong khoảnh khắc sinh tử nguy cấp, con người không thể kiểm soát những biểu cảm nhỏ nhặt trên khuôn mặt đến vậy.
Xác c.h.ế.t bắt đầu ngửi cổ tôi.
Hơi lạnh từ lòng bàn chân xộc thẳng lên đỉnh đầu. Tôi đối mặt với xác chết, khoảng cách gần đến mức gần như chạm mặt, tôi có thể nhìn thấy côn trùng đang ngọ nguậy trong mắt đối phương.
Giây tiếp theo, giòi bò ra từ xác c.h.ế.t rơi xuống mí mắt tôi.
Tôi là người sợ côn trùng nhất, nhưng bây giờ hoàn toàn không dám gạt đi. Con trùng ngửi thấy mùi m.á.u tươi, cảm giác ngứa ngáy và đau đớn do sự ngọ nguậy dữ dội của nó khiến tôi sống không bằng chết.
Từng sợi lông tơ trên người dựng đứng, tôi chỉ có thể cắn chặt môi, dùng cơn đau để nhắc nhở bản thân.
Không được chớp mắt!
Tuyệt đối không được!