19
Trái tim...
"Không được, cái này không được!" Trương Lan kinh hoàng lắc đầu.
Một câu châm biếm bật ra từ miệng tôi: "Đưa đi, dù sao cũng tốt hơn là tất cả chúng ta đều c.h.ế.t mà."
Đôi mắt trắng dã quỷ dị của Đoạn Ninh Ninh gắt gao nhìn chằm chằm anh ta.
Trương Lan chính là người đã làm chứng gian trong phòng thi, đích thân nói đã nhìn thấy Đoạn Ninh Ninh gian lận.
"Không có trái tim, tôi cũng chết, đằng nào cũng chết, chi bằng liều một phen!"
Trương Lan nghiến răng nghiến lợi, nhưng lời vừa dứt, một con d.a.o đã đ.â.m vào tim anh ta.
Anh ta kinh ngạc đến mức không thể tin được.
Kẻ ra tay chính là người anh em tốt ở bên cạnh anh ta.
Chàng trai gầy gò với mái tóc cắt ngang, hai người này từng là bạn cùng phòng, chơi thân nhất, khi Đường Kiều Kiều bắt nạt Đoạn Ninh Ninh, họ cũng là những kẻ đồng lõa đắc lực.
Trong thang máy vang lên tiếng kêu thảm thiết đầy tuyệt vọng.
Khi hai nhóm bạn học khác nghe thấy tiếng động, cạy cửa thang máy ra, đều kinh ngạc trước cảnh tượng bên trong.
Trong không gian chật hẹp tràn ngập mùi tanh tưởi không tan.
Ba t.h.i t.h.ể nằm ngổn ngang trên sàn.
20
Cuối cùng tôi và lớp trưởng đã sống sót.
"Trương Lan bị bạn cùng phòng Đỗ Khải Huân đ.â.m một nhát, nhưng trước khi c.h.ế.t anh ta đã phản kháng g.i.ế.c c.h.ế.t đối phương. Như vậy, chỉ còn lại 3 người."
Tôi kể lại toàn bộ quá trình một cách rành mạch.
"Chỉ có số người sống chẵn mới có thể thoát khỏi không gian kín."
"3 người, nếu không c.h.ế.t thêm một người nữa, thì không ai có thể ra khỏi thang máy."
Vì vậy tôi và lớp trưởng đã cùng nhau g.i.ế.c c.h.ế.t một người nữa.
Tôi nói rất thản nhiên, dù sao bây giờ không có đạo đức nào để lên án.
Không ai có quyền chỉ trích ai, các bạn học khác cũng vừa trải qua chuyện tương tự.
Trong ba nhóm đi ra ngoài, số người sống sót trở về chỉ còn một nửa.
Lúc này, một quy tắc đặc biệt được ban hành.
"Tìm ra cha ruột của đứa bé trong bụng Đoạn Ninh Ninh, sẽ có phần thưởng phụ."
21
Ai đã bắt nạt Đoạn Ninh Ninh? Tôi lập tức nhìn về phía kẻ tình nghi lớn nhất.
Bạch Thiên Lăng.
Anh ta là đầu gấu học đường, vóc dáng cao lớn vạm vỡ, lưu manh, ỷ vào nhà có tiền, thường xuyên quấy rối các bạn nữ.
" Tôi chưa từng đụng vào cô ta!"
Bạch Thiên Lăng vội vàng nhảy dựng lên phủ nhận, nhưng các bạn học khác không chút nể nang mà vạch trần.
"Ha, tôi đã từng thấy cậu vây chặn Đoạn Ninh Ninh mấy lần, còn động tay động chân nữa."
" Tôi cũng từng thấy, cậu kéo Đoạn Ninh Ninh vào nhà kho của trường, cô ấy vừa khóc vừa mắng, cậu không phải đã từng nói trong ký túc xá là sớm muộn gì cũng ngủ được với cô ấy sao?"
"Cái đó, cái đó đều là thấy trong video mà, cô ta đã bị Đường Kiều Kiều lột sạch, tôi không cần thứ đồ bỏ đi đó đâu!"
Bạch Thiên Lăng tranh cãi đến đỏ mặt tía tai, anh ta đột nhiên chỉ vào lớp trưởng.
" Đúng, tôi thấy cậu ta hôn Đoạn Ninh Ninh trên sân thượng, bọn họ mới là một đôi, đứa bé nhiều khả năng là của cậu ta!"
Tiêu Thần? Tôi bật cười.
Anh ấy giờ đã bị đứt ngón tay, yếu ớt lắm, lười biếng chẳng buồn lên tiếng, càng lười phản bác, nhắm mắt tựa vào tường.
Một người là lớp trưởng học giỏi xuất sắc, một người là đầu gấu học đường tai tiếng.
Lời của Bạch Thiên Lăng không ai tin.
Khi đứng dậy, tôi phát hiện trong túi mình có một mẩu giấy.
Ai đã bỏ vào? Tôi nghi hoặc mở ra.
Trong chớp mắt, đồng tử tôi co lại, vì trên mẩu giấy viết nguệch ngoạc.
"Chạy mau, Tiêu Thần là người c.h.ế.t hồi sinh!"
22
Đùa gì vậy, Bạch Thiên Lăng đang hãm hại người sao?
Tôi đã sát cánh chiến đấu với Tiêu Thần suốt chặng đường, anh ấy có bình thường hay không lẽ nào tôi không biết?
Nhưng khoan đã.
Tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Hôm nay tôi là người thứ hai đến nhà tang lễ, người đến sớm nhất là…
Là Tiêu Thần.
Nhưng rõ ràng anh ấy đã không về trường nhiều ngày rồi, anh ấy biến mất từ khi nào?
Hình như là ngay sau khi Đoạn Ninh Ninh gặp chuyện.
Đầu óc tôi rối bời, chút tình cảm đó khiến tôi vô thức im lặng, nhưng vạn nhất là thật...
May mắn là sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Bạch Thiên Lăng, tôi âm thầm đứng dậy, rút điện thoại ra chụp một tấm.
Quy tắc nói: người c.h.ế.t không tồn tại trong gương phản chiếu.
Vậy người c.h.ế.t hồi sinh cũng sẽ tuân thủ quy tắc đó sao?
Xin đừng là thật, tim tôi nghẹn lại, liên tục cầu nguyện chỉ là một sự lo lắng vớ vẩn.
Nhưng khi tôi phóng to bức ảnh, tôi đứng sững tại chỗ.
Trong ảnh, những người khác đều có mặt.
Chỉ duy nhất không có Tiêu Thần!
Lúc này, khóe miệng Tiêu Thần hiện lên một nụ cười quỷ dị.
Anh ấy đứng dậy, thẳng tiến về phía Bạch Thiên Lăng, trong đầu tôi vang lên tiếng nổ lớn, tôi dùng toàn bộ sức lực của đời mình để hét lên.
"Chạy mau, Tiêu Thần là người c.h.ế.t hồi sinh!"