Hướng Dẫn Sinh Tồn Ở Nhà Tang Lễ

Chương 9: FULL

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

26

“ Nhưng vừa nãy rõ ràng có người nói …”

Là tôi đã lợi dụng lúc hỗn loạn nói rằng đây là phòng nghỉ, nhưng trên thực tế.

Đây chỉ là một căn phòng bình thường mà thôi.

“Cô và lớp trưởng là một phe, tôi đã đắc tội gì với các người mà phải hại chúng tôi như vậy!”

Không phải đâu, tôi kiên nhẫn giải thích.

“ Tôi cũng chỉ mới phát hiện ra cậu ta đã c.h.ế.t từ lâu là ở phòng lạnh thôi.”

“Bởi vì trong ngăn đông lạnh cạnh Ninh Ninh, có ghi tên Tiêu Thần mà.”

Dưới ánh mắt tuyệt vọng của họ, tôi từ từ kéo khóa áo khoác xuống.

Lộ ra bộ quần áo bên trong.

Tôi thích nhất là nhìn thấy khoảnh khắc hy vọng của họ bị đập nát.

“Ở đây không có ai mặc áo đỏ, đừng nói chuyện với người mặc áo đỏ, cũng đừng nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ.”

Tôi không kìm được bật cười.

“Xin lỗi nhé, hôm nay tôi, mặc áo đỏ. Những lời tôi nói, không đáng tin đâu.”

27

“Cũng là tôi đã gửi những tin nhắn đe dọa cho tất cả các người.”

Trong tay tôi, có bằng chứng về tội ác của họ.

Đủ để khiến đám cặn bã tự xưng là người thượng đẳng này thân bại danh liệt.

Tôi và Đoạn Ninh Ninh là bạn cùng bàn, cũng là bạn thân nhất.

Chúng tôi từng bị bắt nạt cùng nhau, cùng nhau tự mình chữa lành vết thương, an ủi lẫn nhau.

Chúng tôi động viên nhau, cố chịu đựng thêm chút nữa, còn nửa năm nữa thôi, đợi tốt nghiệp đi làm, chúng tôi sẽ được tự do bay lượn trên trời cao.

Suất trao đổi của Ninh Ninh bị Đường Kiều Kiều chiếm mất.

Tôi biết cô ấy mơ ước được ra nước ngoài trao đổi đến mức nào, nên tôi đã nghĩ ra một cách: “Cậu giả vờ đi theo phe chúng nó, lấy lòng tin của chúng nó, sau khi có được bằng chứng, chúng ta sẽ vạch trần chúng nó, thật triệt để!”

Ninh Ninh đồng ý, nhưng rốt cuộc ai sẽ ở lại, ai sẽ đi?

“Để tớ đi, tớ khỏe mạnh mà, tớ sẽ đi.”

Ninh Ninh nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng đến lạ, cô ấy nói hay là bốc thăm đi.

Cuối cùng, cô ấy đã bốc được lá thăm ở lại.

Tôi cầm mảnh giấy trên tay mà bàng hoàng không biết làm sao, nhưng Ninh Ninh lại như đã đoán trước được, lúc đó tôi mới nhận ra, cô ấy đã gian lận.

“Tớ lớn hơn cậu, là chị mà, nào có chuyện để em gái đi thay.”

Tôi phản bác: “Mới lớn hơn có mấy ngày, tớ không phục.”

“Lớn hơn dù chỉ một giây cũng là lớn hơn.” Cô ấy ôn hòa như thường lệ.

“Hơn nữa, tớ đã đối đầu với bọn chúng lâu như vậy rồi, tớ mà đi đầu quân, Đường Kiều Kiều cũng sẽ không tin. Tiểu Đồng thân mến, cậu đi bên đó sẽ vất vả lắm, nhiệm vụ thu thập chứng cứ, tớ hoàn toàn giao phó cho cậu đấy.”

Tôi nuốt cơn buồn nôn xuống, đi làm thân với Đường Kiều Kiều.

Mỗi lần nhìn Ninh Ninh bị đánh, tôi đều phải dùng sức cấu chặt vào tay mình nhưng Đường Kiều Kiều không yên tâm, cô ta sai người giữ chặt Ninh Ninh lại, rồi đưa mẩu t.h.u.ố.c lá cho tôi.

“Ấn đi, không nỡ hại chị em tốt của mày à?”

Tay tôi run lẩy bẩy, tôi không muốn diễn nữa, tôi không chịu nổi.

Tôi chỉ muốn cùng c.h.ế.t cho xong.

Nhưng đôi mắt của Ninh Ninh vẫn dịu dàng đến lạ, cô ấy dùng ánh mắt lặng lẽ nhắc nhở tôi.

“Đừng để công cốc.”

Tôi hạ quyết tâm, dí đầu t.h.u.ố.c lá vào cánh tay Ninh Ninh.

Tối hôm đó, tôi cũng dùng đầu thuốc lá, ấn vào đúng vị trí đó trên cánh tay mình.

Ninh Ninh nói tôi ngốc, tôi khóc và lắc đầu.

“Tớ chỉ muốn ghi nhớ, ghi nhớ nỗi đau mà cậu phải chịu.”

Tôi không phụ sứ mệnh, đã tìm được bằng chứng Đường Kiều Kiều hối lộ người khác.

“Lần này, nhất định phải giúp cậu lấy lại suất học bổng!”

Tôi thề non hẹn biển, nhưng vào cái ngày sắp nộp bằng chứng, Ninh Ninh đã chết.

Lại còn là tự sát.

28

Tôi không tin cô ấy sẽ tự sát.

Chúng tôi là những cô gái đã từng bị đánh nát lòng tự trọng, rồi lại cùng nhau vá víu, bám víu lấy nhau mà sống.

Vươn lên, làm nên trò trống.

Từng là mục tiêu của chúng tôi.

Rõ ràng cô ấy đã hẹn với tôi, sinh nhật hai mươi tuổi, ba mươi tuổi, bốn mươi tuổi đều phải cùng nhau trải qua mà.

Đáng chết, đáng lẽ ra không phải là chúng tôi.

Vài ngày sau, tôi nhận được một lá thư cô ấy gửi cho tôi.

Và rất nhiều món quà.

Tôi mới biết được, tất cả những gì cô ấy đã trải qua sau lưng tôi.

Nỗi đau không thể giãi bày, cứ liên tục giày vò tôi, nhưng tôi biết, những điều này chẳng thấm vào đâu so với một phần vạn nỗi đau Ninh Ninh đã chịu.

Đêm đen đến mấy, rồi cũng sẽ có lúc trời sáng.

Thế nhưng nỗi đau của chúng tôi, tại sao lại không thể có điểm dừng cơ chứ?

“Tiểu Đồng, xin lỗi, tớ ở đây đau khổ quá, tớ phải đi đây, tớ thực sự rất muốn cùng cậu đón từng ngày sinh nhật, xin lỗi, tớ cầu xin cậu, nhất định phải tha thứ cho tớ.”

29

Tối ngày 7 tháng 7, tại thành phố G đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng.

Một chiếc xe buýt trên đường đến nhà tang lễ đã gặp tai nạn, được biết, trên xe có 38 học sinh khoa XX của trường Đại học A, 32 người tử vong tại chỗ, 6 người được đưa đến bệnh viện gần đó để điều trị, 5 người không qua khỏi.

Chỉ 1 người sống sót.

Ninh Ninh, cậu nói đúng.

Thế giới này, quả thật là do những kẻ có quyền có thế định ra quy tắc, đó là một sự thật mà những người bình thường như chúng ta không thể nào thay đổi được.

Chúng ta chỉ có thể tin vào lẽ trời công bằng, tin vào luật nhân quả tuần hoàn.

Tin vào những lời nói viển vông về ác giả ác báo.

Nếu như, chúng ta chỉ có thể chấp nhận mọi quy tắc.

Vậy thì, ở một thế giới khác thì sao?

Chúng ta có thể sở hữu quy tắc của riêng mình không?

-Hết-

Hướng Dẫn Sinh Tồn Ở Nhà Tang Lễ

Chương 9: FULL

Chương trước
Chương sau