Anh trợn mắt khó tin.
“Một tháng một lần? Thẩm Thính Hòa, chồng em năm nay 25 chứ không phải 52?”
“Vậy anh muốn mấy lần?”
“Một ngày một lần.”
Anh đúng là muốn lấy mạng tôi mà…
Cuối cùng, hai bên nhượng bộ, thống nhất một tuần một lần.
Chủ nhật mỗi tuần là ngày “nộp bài tập” cố định.
Nói là một tuần một lần, nhưng từ lúc cưới tới nay gần nửa năm, tôi vẫn chưa “ hoàn thành nhiệm vụ”.
Đến chủ nhật là tôi viện đủ mọi lý do: đến tháng, đi công tác, tăng ca, ốm đau.
Tất cả lý do tôi đã dùng hết sạch.
Chỉ tiếc, hôm nay vận xui đeo bám.
Chơi quá trớn.
Suốt chặng đường im lặng, Bùi Yến lái xe rất nhanh.
Về đến nhà, khi tôi cúi xuống thay giày.
Ánh mắt anh rơi xuống váy siêu ngắn của tôi, ánh nhìn lập tức trở nên nóng rực.
Anh không nói không rằng, ép tôi lên cửa và hôn xuống.
Tôi bất ngờ không kịp phòng bị, bị anh hôn đến quay cuồng đầu óc.
Thấy tay anh bắt đầu không an phận.
Tôi thở hổn hển đẩy anh ra.
Anh nhìn tôi, nhếch môi cười giễu cợt.
“Sao thế? Sợ rồi à?”
Từ nhỏ tới lớn chúng tôi đều tranh đấu, không ai chịu thua ai.
Giờ phút này càng không thể tỏ ra yếu thế.
“Ai… ai sợ chứ?”
Tôi cố ý nâng giọng, trừng mắt với anh.
“ Tôi muốn tắm trước.”
Tôi tự tìm cho mình một cái cớ.
Anh cười khẽ, hơi thở nóng rực phả bên tai.
“Muốn tắm chung không?”
“Không!”
Tôi cuống cuồng đẩy anh ra, chui tọt vào phòng tắm.
Hơi nước bốc lên, sương mù giăng đầy, tôi nằm trong bồn tắm rất lâu.
Đêm nay nhất định sẽ có chuyện xảy ra.
Không được yếu thế, nếu không tên chó Bùi Yến đó nhất định sẽ cười nhạo tôi đến chết.
Ai sợ ai chứ!
Người ta nói cây cao thường sinh trái cay, tôi nghĩ đến chiều cao 1m88 của Bùi Yến.
Lỡ như anh ta không làm nên trò trống gì, hoặc là một tên "sớm", tôi không cười c.h.ế.t anh ta mới lạ!
Tôi hít sâu một hơi, mặc quần áo chỉnh tề, bước ra ngoài.
3
Bộ vest của Bùi Yến đã được thay bằng đồ ở nhà rộng rãi.
Chỉ là điều khiến tôi bất ngờ là, anh đang ngồi trên sofa hút thuốc.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, vẻ mặt tràn đầy tâm sự.
Ngón tay mỗi lần vuốt màn hình một cái, sắc mặt lại tối đi một phần.
Tôi đứng đó rất lâu, anh cũng không phát hiện ra sự tồn tại của tôi.
Nhìn cách anh hút thuốc, cứ như thất tình vậy.
Không nhịn được, tôi lén lấy điện thoại nhắn tin than thở với hội bạn thân.
【Mấy bà ơi, chồng tui hình như thất tình rồi, ngồi trên sofa mặt mũi u sầu, cứ nhìn điện thoại rồi hút thuốc, nhìn mà thấy tội ghê.】
Vừa gửi xong, ánh mắt tôi dừng lại trên chiếc điện thoại trong tay anh.
Ôi mẹ ơi! Không đúng… thứ trong tay anh hình như là điện thoại của tôi!
Chiếc máy phụ, nick phụ, chuyên dùng để “nuôi cá”.
Lúc này, màn hình WeChat sáng lên dòng chữ chói mắt: “185 – Sói con học thể thao có cơ bụng”.
Giây phút này, tôi hoảng tới mức muốn xỉu nhẹ…
4
“Anh… anh sao lại lén xem điện thoại của người khác!”
Bùi Yến mặt lạnh lùng, đọc từng câu tán tỉnh sến súa của tôi.
“Khó chịu quá, chỉ muốn nhào vào lòng anh trai cao 1m85, cơ bụng 6 múi, có xương quai xanh, giọng nói dễ nghe, tâm lý dịu dàng, biết dỗ dành người khác, sâu sắc và chung tình, mà khóc một trận thật to.”
Trong cơn hoảng loạn, tôi chỉ muốn giật lại điện thoại của mình ngay lập tức.
“Trả cho em!”
Một động tác không cẩn thận, tôi lại ngã nhào vào lòng anh ta.
Anh thuận tay duỗi dài cánh tay, siết chặt eo tôi.
Dưới ánh mắt anh, tôi mới nhận ra—
Chiếc áo choàng tắm đã bung cổ áo trong lúc giãy giụa.
Tôi vừa tắm xong, vẫn chưa mặc đồ lót.
“Anh…”
Tôi cuống cuồng kéo lại cổ áo, che đi trước ngực.
Anh nhìn chằm chằm tôi, giọng đầy châm chọc:
“Che làm gì, lát nữa cũng phải cởi ra thôi.”
Tôi nghiến răng…
Làm sao mà anh ta có thể mặt dày nói ra mấy câu như vậy một cách nghiêm túc thế chứ!
“Trả điện thoại đây cho em!”
Anh bấm mấy cái lên màn hình, tôi không biết anh đang làm gì.
Có chút gấp gáp: “Anh… anh làm gì vậy!”
Tôi giãy dụa định giành lại điện thoại.
“Suỵt… đừng động đậy…”
Trên đầu vang lên một tiếng rên trầm thấp.
“Cứ động đấy! Bùi Yến, cái thắt lưng c.h.ế.t tiệt của anh cứa đau muốn chết.”
Tôi không để ý tới anh, giọng anh có chút kìm nén:
“Thẩm Thính Hòa, nhà em thắt lưng buộc ở vị trí này à?”
Tôi khựng lại, ánh mắt nhìn xuống.
Mạo phạm thật rồi …