Khai Hoang Thâm Sơn Tránh Loạn Thế, Cả Nhà Có Thịt Ăn

Chương 69

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Giang Thanh Nguyệt đang ngượng ngùng vừa uống trà, vừa nghe hai huynh muội này ‘ca tụng’ mình.

Đang định mở miệng khách sáo vài câu, thì lại nghe hai người trò chuyện đến chuyện xà phòng.

Đây là muốn nàng tặng xà phòng sao?

Chỉ là một khối xà phòng thôi, Giang Thanh Nguyệt vẫn còn dư dả, huống hồ dạo gần đây Đa Vị Lâu cũng kiếm được không ít.

Thế là nàng liền sảng khoái mở lời, “Trong nhà ta vẫn còn giữ một khối, vốn định để phòng lúc hữu sự, Từ lão bản nếu không chê, ngày mai chúng ta sẽ đưa đến Đa Vị Lâu.”

Từ Trường Thanh ngẩn người một thoáng, rồi mỉm cười nói, “Tống nương tử thật sự muốn tặng ư?”

Giang Thanh Nguyệt gật đầu, “Đương nhiên là thật.”

“Vậy tốt quá, vậy ngày mai ta sẽ sớm ở Đa Vị Lâu chờ vậy.”

Nghe hắn nói vậy, Từ Vãn Ngưng ở bên cạnh lại bật cười, “Đại ca không phải nói hôm nay sẽ về Giang Đô phủ sao? Xem ra vì một khối xà phòng mà huynh cũng phải bỏ vốn lớn rồi.”

Từ Trường Thanh ha ha cười lớn, “Khối xà phòng này được muội khen tốt đến vậy, ta ở thêm một ngày thì có hề gì, chỉ là xà phòng quý giá như thế, ta cũng không thể nhận không, chi bằng thế này, vừa hay dưới lầu là tiệm của Vãn Ngưng, Tống nương tử lát nữa nếu có nhìn trúng loại son phấn nào, ta sẽ trả tiền.”

Giang Thanh Nguyệt lập tức từ chối, “Không được đâu, vả lại ta cũng không dùng đến.”

Từ Trường Thanh vẫn muốn kiên trì, “Không cần khách khí, Tống nương tử đừng hiểu lầm, một là ta muốn trả một ân tình, hai là vừa hay chăm sóc công việc làm ăn của muội muội ta, nước béo không chảy ruộng ngoài thôi mà.”

Khi ba người đang nói cười, Tống Nghiên vẫn luôn lặng lẽ uống trà, không hề mở miệng.

Ngược lại Tống Đông Mai có chút không giữ được bình tĩnh.

Nhưng không đợi nàng mở lời, Tống Nghiên đã lên tiếng trước, “Đa tạ hảo ý của Từ lão bản, nội nhân ta ngày thường quen để mặt mộc, không thích những thứ son phấn này.”

Từ Trường Thanh quay đầu nhìn Tống Nghiên một cái, vẫn mỉm cười nhạt, “Tống huynh có điều không biết, con người ai cũng sẽ thay đổi, giống như Tống nương tử hôm nay ăn mặc thế này, chẳng phải khác xưa rất nhiều sao?”

Tống Nghiên mím môi, “Nếu nàng thật sự thích, cũng nên là ta mua cho nàng, để Từ lão bản tặng không hợp lý.”

Giang Thanh Nguyệt: Hai người này bị bệnh sao?

Từ Vãn Ngưng: Chẳng lẽ đại ca thật sự có ý với Tống nương tử? Nếu không tại sao lại cố chấp muốn tặng?

Tống Đông Mai: Tam ca uy vũ!

Từ Trường Thanh bị chặn họng, cũng cảm thấy lời mình vừa nói có chút không ổn.

Liền cúi mắt mỉm cười xin lỗi, “Xin lỗi, là ta suy nghĩ chưa chu toàn.”

Tống Nghiên thản nhiên gật đầu, “Không sao, Từ lão bản chưa thành thân, không chú ý đến những điều này cũng là lẽ thường.”

Từ Trường Thanh, “...”

Chuyện tặng lễ đã bị từ chối, nhưng cuộc trò chuyện cũng vì thế mà c.h.ế.t hẳn.

Giang Thanh Nguyệt thấy không khí đã rơi vào sự im lặng ngượng ngùng, liền cười chuyển đề tài,

“ Đúng rồi, Vãn Ngưng tỷ, vừa rồi tỷ nói muốn đưa xà phòng sau này đến các tiệm ở Giang Đô phủ để bán, không biết bên đó với Thanh Hà trấn đây có khác biệt lớn không?”

Từ Vãn Ngưng cũng nhân cơ hội chuyển đề tài, “Ta đang định nói với muội chuyện này đây, ta dự định một tháng sau khi số lượng xà phòng của muội tăng lên, sẽ chính thức bán ở Giang Đô phủ, bên đó và bên này khác biệt cũng không lớn lắm, chỉ là ăn mặc và sinh hoạt có phần cầu kỳ hơn, đến lúc đó xà phòng của chúng ta tốt nhất nên có thêm nhiều kiểu dáng hơn.”

Giang Thanh Nguyệt gật đầu, sau đó nói ra việc mình đã làm mấy loại mùi hương và nhãn mác.

Vì đã trò chuyện đến Giang Đô phủ, Giang Thanh Nguyệt liền thuận tiện hỏi thăm về phong thổ nhân tình ở Giang Đô phủ.

Cũng như điều nàng quan tâm nhất – giá cả của các cửa hàng.

Từ Vãn Ngưng hơi chần chừ, “Muội muốn đến Giang Đô phủ mở tiệm sao?”

Giang Thanh Nguyệt mím môi cười cười, “Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, cho dù sau này thật sự muốn mở tiệm làm ăn, ta có muốn giành cũng là giành việc làm ăn của Đa Vị Lâu thôi.”

Từ Vãn Ngưng nghe xong ha ha cười lớn, lập tức kể hết những gì mình biết cho nàng.

Giang Thanh Nguyệt chăm chú lắng nghe, nhanh chóng tính toán trong lòng.

Nếu thật sự muốn đến Giang Đô phủ, riêng việc mua một cửa tiệm nhỏ cũng phải ít nhất một trăm lượng bạc trở lên, cộng thêm chi phí trang trí, thuê người, mua sắm linh tinh, ít nhất phải có hai trăm lượng trong tay mới được.

Vừa nghĩ đến hai trăm lượng, Giang Thanh Nguyệt liền cảm thấy áp lực như núi.

Nhưng nghĩ lại, chẳng phải chỉ là hai trăm khối xà phòng sao? Dường như cũng không quá khó khăn nữa rồi.

Sau khi hỏi thăm tình hình Giang Đô phủ, Giang Thanh Nguyệt đã có kế hoạch trong lòng, liền đứng dậy muốn trở về.

Đợi ba người xuống lầu, Tống Nghiên đã đi trước một bước về phía quầy hàng của đại ca đại tẩu.

Giang Thanh Nguyệt đi sau một bước thấy hắn không vui lắm, liền nhẹ nhàng kéo tay Tống Đông Mai, “Tam ca muội làm sao vậy?”

Nàng vừa rồi trong lòng toàn tính toán, không hề chú ý đến phản ứng của Tống Nghiên.

Tống Đông Mai thì nhìn thấy hết, “Còn làm sao nữa? Ghen đó mà!”

Giang Thanh Nguyệt mù mịt, “Ghen? Ghen ai cơ?”

Tống Đông Mai không vui liếc mắt nhìn nàng, “Ta thấy tam tẩu bình thường thông minh lắm, sao lại không nhận ra tam ca ta ghen với ai, vừa rồi Từ Trường Thanh cứ nhìn tẩu cười, còn muốn tặng son phấn cho tẩu, hắn có thể không ghen sao?”

Giang Thanh Nguyệt cũng cạn lời, “Chắc chắn là muội nhìn nhầm rồi.”

Tống Nghiên làm sao có thể ghen với nàng?

Chỉ là hôm nay không khí giữa hắn và Từ Trường Thanh quả thật có chút kỳ lạ, không chừng là lúc tặng cá đã xảy ra tranh chấp gì đó chăng?

Tóm lại, nàng thà tin hai người họ đánh nhau vì việc tặng cá bị thiếu cân, cũng không muốn tin Tống Nghiên là vì ghen.

Ngoài Tống Nghiên, Tống Đông Mai sau khi rời khỏi Ngưng Hương Các cũng lộ vẻ không vui.

“Tam tẩu, lúc chúng ta đến đó hôm nay tẩu cũng thấy rồi đó, xà phòng của chúng ta được hoan nghênh đến nhường nào, bọn Ngưng Hương Các nhập hàng của chúng ta một lượng bạc, quay đi bán đã hai lượng bạc một khối, ta thấy chi bằng chúng ta tự mình bán luôn đi!”

Dù sao, nàng cũng ghét cặp huynh muội kia, không phải vì điều gì khác, mà là vì họ đối với tam tẩu quá mức nhiệt tình!

Luôn có cảm giác như muốn giành người với gia đình mình vậy.

Đối với Tống Đông Mai, Giang Thanh Nguyệt luôn muốn bồi dưỡng nàng sau này có thể tự mình gánh vác, cho nên mỗi khi gặp phải những vấn đề như vậy, nàng luôn kiên nhẫn giải thích cho muội ấy,

“Đông Mai, muội thấy Ngưng Hương Các kiếm được một lượng bạc dễ dàng như vậy, nhưng một lượng bạc này chúng ta cũng không phải là cho không đâu.”

“Ở bất kỳ lúc nào, bất kỳ nơi đâu, muốn làm ăn kiếm tiền, bối cảnh và các mối quan hệ đều không thể bỏ qua, muội nghĩ xem, nếu không có thương hiệu của Ngưng Hương Các, xà phòng của chúng ta bán hai lượng bạc một khối mà mang ra chợ bán, liệu có bán được không? Chúng ta còn có thể thông qua kênh của họ mà bán đến Giang Đô phủ thậm chí là kinh thành không?”

“Hơn nữa, ở Thanh Hà trấn này có biết bao nhiêu tiệm son phấn, nếu xà phòng của chúng ta thật sự nổi tiếng, muội nghĩ họ sẽ không đến gây chuyện với chúng ta sao? Trong số những người đó, ai mà không có chỗ dựa vững chắc hơn chúng ta, đến lúc đó nếu thật sự muốn tìm cách đập nát nồi cơm của chúng ta thì dễ như trở bàn tay.”

Tống Đông Mai hiểu ra cũng ngày càng nhanh, “Ta hiểu rồi, thật ra một lượng bạc này chính là tiền bảo kê chúng ta phải nộp đúng không? Dựa cây lớn thì dễ hóng mát.”

Giang Thanh Nguyệt cười gật đầu, “Đại khái là ý đó.”

Trong lúc hai người nói chuyện, Tống Nghiên đi phía trước cũng dần chậm bước.

Hắn trầm ngâm suy nghĩ về những lời Giang Thanh Nguyệt nói vừa rồi ở Ngưng Hương Các.

Khai Hoang Thâm Sơn Tránh Loạn Thế, Cả Nhà Có Thịt Ăn

Chương 69