Lời muốn nói ra khỏi miệng tôi lại đành nuốt xuống.
Tưởng Diễn Chu hơi ấm ức mở miệng:
“Chị, sao chồng cũ của chị lại không hiểu tiếng người thế nhỉ?”
Gương mặt cậu ấy lúc ấy chẳng khác nào một chú chó Golden đang cau mày.
Tôi không nhịn được mà nhếch khóe môi, bao nhiêu bực bội vừa rồi do Bùi Chiếu mang đến liền tan biến hết.
“Được rồi, sau này chị và anh ta không còn chút quan hệ nào nữa, cũng sẽ không gặp lại anh ta nữa.”
Tưởng Diễn Chu lúc này mới lại nở nụ cười.
“Chị, em có chuẩn bị một bất ngờ cho chị.”
Tưởng Diễn Chu kéo tôi vào xe, thần thần bí bí dùng một dải lụa che mắt tôi.
Trong lòng tôi dâng lên vài phần mong chờ.
Từ khi Bùi Chiếu nuôi tình nhân bên ngoài, anh ta chưa bao giờ bỏ công sức chuẩn bị bất kỳ điều bất ngờ nào cho tôi nữa.
Ngay cả sinh nhật hay ngày kỷ niệm, cũng đều giao cho thư ký chọn quà thay.
Khi xe dừng lại, Tưởng Diễn Chu lập tức bế ngang tôi xuống.
Tôi theo bản năng vòng tay ôm chặt lấy cổ cậu.
Tựa vào lồng n.g.ự.c cậu, tôi nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch, từng nhịp một càng lúc càng dồn dập.
Không biết đã đi bao lâu, Tưởng Diễn Chu mới đặt tôi xuống.
“Chị, chị có thể tháo khăn che mắt ra rồi.”
Tôi cẩn thận tháo dải lụa, ngay khoảnh khắc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tim tôi như ngừng đập vài nhịp vì quá bất ngờ.
Sàn phòng khách phủ kín cánh hoa hồng màu hồng phấn.
Hai bên bày đầy những bức ảnh chụp chung của tôi và Tưởng Diễn Chu suốt một năm qua.
Tôi vô thức nhìn theo từng tấm một.
Hàng loạt ký ức ùa về trong đầu, khóe môi tôi bất giác cong lên.
Kết thúc dãy ảnh, ngay giữa phòng khách là một chiếc bánh kem fondant khổng lồ.
Ở chính giữa chiếc bánh, có một mô hình fondant mặc váy đỏ.
Nhìn bóng dáng ấy, hốc mắt tôi bất giác đỏ lên.
Đó chính là tôi trong lễ trưởng thành năm mười tám tuổi.
Ngón tay ấm áp của Tưởng Diễn Chu nhẹ nhàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt tôi.
“Chị, từ nay về sau, chị mãi mãi là Thẩm Đường mười tám tuổi rạng rỡ, đầy ánh mặt trời.”
Thẩm Đường mười tám tuổi ấy … tôi đã bao lâu rồi không thấy lại?
Không còn nhớ rõ nữa.
Tôi chỉ nhớ, từ khi Bùi Chiếu vô tư nuôi tình nhân bên ngoài, Thẩm Đường từng tin vào tình yêu, từng rực rỡ kiêu ngạo ấy … đã biến mất.
Chỉ còn sót lại một cái xác tự hành hạ mình.
Cho đến hôm nay.
Linh hồn thuộc về Thẩm Đường, cuối cùng mới thật sự quay về đúng vị trí.
“Chị xứng đáng có được tình yêu thuần khiết và tốt đẹp nhất trên thế gian này, em…”
Tôi kiễng chân, chủ động hôn lên môi Tưởng Diễn Chu.
Tưởng Diễn Chu thoáng sững sờ, rồi nhanh chóng ôm chặt lấy sau gáy tôi, chiếm lĩnh toàn bộ thành trì.
Nỗi nhớ nhung suốt một tháng trời dồn nén, bùng nổ trong nụ hôn chan chứa mồ hôi ấy.
Hơi thở nóng bỏng của chàng trai lấp đầy toàn bộ ba năm đau khổ và dày vò của tôi.
Ngay khi đầu óc sắp trở nên trống rỗng, tôi như nghe thấy bên tai một tiếng thở dài thấp đến mức khó mà nghe rõ:
“Chị, cuối cùng chị cũng hoàn toàn thuộc về một mình em rồi.”
8.
Chuyện tôi và Bùi Chiếu đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn bị bạn thân của anh ta tình cờ bắt gặp, chụp ảnh rồi gửi vào nhóm nhỏ của bọn họ.
[Vãi, anh Bùi với chị Đường lại đi ly hôn nữa kìa.]
[Hầy, thế mà còn ngạc nhiên à, bao nhiêu lần rồi. Chẳng phải anh Bùi chỉ vì dỗ con chim hoàng yến kia thôi sao, cuối cùng thì cũng tái hôn lại thôi.]
[Người phụ nữ đó chắc sắp sinh rồi nhỉ, không ngờ lần này chị Đường lại ngồi yên được, chẳng hề làm ầm lên chút nào.]
…
[Ê, các cậu nhìn kìa, bên cạnh chị Đường có một cậu trai lạ mặt. Lần đầu tiên tôi thấy đấy, chẳng lẽ chị ấy thay lòng đổi dạ rồi, không muốn tái hôn với anh Bùi nữa?]
Lúc này, Tống Sơ Nguyệt gần đến kỳ sinh nở, Bùi Chiếu đưa cô ta vào bệnh viện sắp xếp xong thì trời đã tối.
Mở điện thoại ra, anh ta nhìn thấy nhóm chat đã 99+ tin nhắn.
Anh ta lướt sơ qua, toàn mấy chuyện vớ vẩn.
Đột nhiên, động tác trên tay dừng lại, gương mặt thoáng trầm xuống.
Anh ta ấn giữ để trả lời tin nhắn đang bàn tán việc tôi có tái hôn với anh ta hay không.
[Người đó chỉ là Đường Đường thuê về để chọc tức tôi thôi. Đợi đứa bé sinh ra, làm xong hộ khẩu, chúng tôi sẽ tái hôn.]
Lời đáp của Bùi Chiếu khiến nhóm chat lại náo nhiệt.
[Hóa ra là thuê à, tôi đã nói rồi mà, chị Đường yêu anh Bùi như thế, làm sao có thể có người đàn ông khác được.]
[ Đúng thế, họ là thanh mai trúc mã hai mươi mấy năm tình nghĩa, đâu phải ai cũng có thể so bì.]
…
Sắc mặt Bùi Chiếu lúc này đã dễ coi hơn nhiều.
Tình cảm giữa tôi và anh ta từ nhỏ, dĩ nhiên chẳng ai có thể so được.
Lúc trước anh ta nói tôi cũng có thể tìm một người đàn ông, chẳng qua chỉ để tôi không xen vào chuyện anh ta nuôi tình nhân mà thôi.
Anh ta căn bản không tin tôi sẽ phản bội.
Dù khi đó tôi có miệng đáp ứng, nhưng anh ta chắc chắn rằng, tôi yêu anh ta đến vậy, nhiều nhất cũng chỉ thuê người diễn kịch trước mặt anh ta.
Tuyệt đối sẽ không thật sự tìm đàn ông khác.
Hôm nay ở cục dân chính, cậu trai kia anh ta nhận ra rồi, chính là người mà lần trước tôi “thuê” để chọc giận anh ta.
Nghĩ tới bàn tay người đàn ông kia đặt lên eo tôi, dù biết rõ chỉ là diễn, nhưng trong lòng anh ta vẫn khó chịu.
Chỉ thoáng chốc, anh ta lại dâng lên chút áy náy.
Từ khi Tống Sơ Nguyệt mang thai, anh ta hầu như chẳng mấy khi về nhà.
Đợi đến khi đứa bé chào đời, anh ta sẽ ở nhà bầu bạn với tôi một thời gian.
Dù sao, tôi mới là người phụ nữ anh ta yêu nhất.
9.
Tôi không ngờ Tưởng Diễn Chu lại nhanh chóng nói với gia đình về mối quan hệ của chúng tôi như vậy.
Trên đường đến nhà họ Tưởng, lòng bàn tay tôi rịn đầy mồ hôi lạnh.
Tôi lớn hơn cậu ấy năm tuổi, lại còn là bạn thân của chị gái cậu – Tưởng Viện, thậm chí từng trải qua một lần ly hôn.
Nếu… nhà họ Tưởng không đồng ý cho chúng tôi bên nhau thì phải làm sao?
Ngồi bên cạnh lái xe, Tưởng Diễn Chu thấy rõ sự bất an của tôi.
Trong lúc chờ đèn đỏ, cậu nắm lấy tay tôi, nghiêm túc nói:
“Chị, gia đình em luôn tôn trọng sự lựa chọn của em.”
“Em thích chị thì họ cũng sẽ thích chị.”
Nghe cậu nói vậy, lòng tôi bình ổn hơn nhiều.
Quả nhiên, khi đến nhà họ Tưởng, đúng như lời cậu, cha mẹ cậu đều rất hoan nghênh sự xuất hiện của tôi.
Đặc biệt là mẹ Tưởng, luôn nắm tay tôi trò chuyện, thái độ thân thiết vô cùng.
Tôi cũng hoàn toàn yên tâm.