Không Gian: Ta Dựa Vào Trồng Trọt Kinh Doanh, Nuôi Một Đế Vương Ăn Bám

Chương 82: Bữa tối ở Tần phủ

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Vạn Thiên Thiên và Tần Hạo tiến vào Tần phủ, bế các hài tử ra khỏi xe nôi. Đại Bảo và Tiểu Bảo nhìn thấy phụ thân của mình đều vui vẻ cười khúc khích!

Tiểu Bảo vốn ngoan ngoãn nay hiếm khi được đùa giỡn, cứ vẫy vùng trong lòng Tần Hạo, đưa cánh tay nhỏ ôm lấy cổ phụ thân, cất tiếng nũng nịu còn dùng đầu dụi vào cằm phụ thân, hệt như một chú mèo con làm nũng, đáng yêu vô cùng!

Đại Bảo thì nhìn phụ thân của y, y gào rú không ngừng. Vạn Thiên Thiên bất đắc dĩ bế Đại Bảo qua, Đại Bảo vươn cả thân người ra, muốn phụ thân bế y. Tần Hạo cười tiếp nhận Đại Bảo, một tay bế một hài tử, hai hài tử này quá đỗi yêu thích phụ thân của mình!

Vạn Thiên Thiên không phải bế hài tử, nàng được rảnh rỗi. Sau khi nói với Tần Hạo một tiếng, nàng liền đi chuẩn bị bữa cơm đoàn viên tối nay.

Vạn Thiên Thiên trước tiên tới xe ngựa của nhà mình, nàng từ trong không gian lấy ra một ít thịt tươi, còn lấy ra một ít rau củ và trái cây mùa vụ ở Giang Nam.

Vạn Thiên Thiên lại lấy thêm một ít bột gạo cho các hài tử và trái cây có thể ăn được, nàng đi tới nhà bếp. Phúc thẩm và Phúc thúc đã bắt đầu chuẩn bị bữa ăn rồi.

Vạn Thiên Thiên: "Phúc thúc, người đem thức ăn trên chiếc xe ngựa phía sau xuống đi.

Phúc thẩm, tối nay hãy nấu món sườn kho tàu và cá vược hấp mà phu quân ta thích ăn nhé, làm thêm món canh tam tiên nữa!"

Phúc thúc và Phúc thẩm đều vui vẻ nghe lệnh hành sự. Vạn Thiên Thiên đích thân làm bột gạo cho hai bảo bối của mình, nàng còn cho thêm một ít bột rau củ vào.

Nửa canh giờ sau, Vạn Thiên Thiên đích thân bưng thức ăn của các hài tử vào nhà. Cao Thăng đang bế Đại Bảo trêu chọc Đại Bảo vui vẻ! Tần Hạo bế Tiểu Bảo ngồi trên ghế, đang trò chuyện cùng Tiểu Bảo!

Vạn Thiên Thiên: "Hai hài tử này sáng dậy sớm, trưa ăn không được bao nhiêu, giờ chắc đói rồi, cho chúng ăn một ít bột gạo đi.

Mỗi hài tử ăn nửa bát nhỏ thôi, một lát nữa là tới bữa tối rồi."

Cao Thăng: "Để ta cho Đại Bảo tiểu công tử ăn nhé!"

Vạn Thiên Thiên cười nói: "Được thôi! Vậy thì làm phiền Cao thị vệ rồi!"

Cao Thăng nhe răng cười hớn hở nói: "Phu nhân, ta không vất vả chút nào đâu! Hê hê hê!"

Tần Hạo liếc Cao Thăng một cái, không vui nói: "Bế Đại Bảo cho chắc vào, y không ngoan đâu, đừng để y ngã!"

Cao Thăng: "Lục gia cứ yên tâm!"

Vạn Thiên Thiên nhìn hai nam nhân dịu dàng cho các hài tử ăn, nàng liền quay lại nhà bếp, đích thân xuống bếp làm các món ăn tối. Tài nấu nướng của Vạn Thiên Thiên thì không phải bàn cãi.

Vạn Thiên Thiên nghĩ những hộ vệ đi cùng nàng đã vất vả suốt chặng đường, mọi người đều chưa được ăn uống no say.

Hôm nay có người trông hài tử, Vạn Thiên Thiên liền lấy ra một con dê, nấu hai nồi lớn canh thịt dê. Hương thơm ngào ngạt khắp Tần phủ, ngay cả những người đi ngang qua đường cũng không nhịn được mà dừng lại hít hà thêm vài hơi!

Đèn lồng vừa thắp, màn đêm buông xuống, trên dưới Tần phủ đều bắt đầu ăn tối.

Trong phòng, Tần Hạo và Vạn Thiên Thiên sau khi cho các hài tử ăn no liền đặt chúng vào xe nôi.

Tần Hạo nhìn thê tử bên cạnh, hắn gắp một miếng sườn bỏ vào bát thê tử, Tần Hạo: "Thiên Thiên, đa tạ nàng! Vất vả cho nàng chăm sóc các hài tử."

Vạn Thiên Thiên dịu dàng cười nói: "Ừm, phu quân trong lòng biết sự vất vả của ta là tốt rồi!

Ta cam nguyện vì phu quân mà vất vả!"

Vạn Thiên Thiên cũng gắp một miếng sườn bỏ vào bát Tần Hạo, nàng cười tủm tỉm nói: "Phu quân ăn thịt đi, chàng là chỗ dựa của ta và các hài tử, quãng đời còn lại xin chàng vất vả rồi!"

Tần Hạo vui vẻ nói: "Ta nguyện ý chăm sóc nàng và các hài tử cả đời!

Các nàng là sinh mệnh của Tần Hạo, là căn cốt của Tần Hạo, là cục thịt trong lòng ta!"

Vạn Thiên Thiên mắt chứa ý tình nhìn trượng phu của mình. Có lẽ xuyên qua ngàn năm, chỉ là để tương phùng với quân. Kiếp trước mình như cánh bèo trôi nổi không có người yêu, giờ đây mới biết được sự kỳ diệu của tâm ý tương thông...

Vợ chồng hai người bầu không khí ấm áp mà dùng bữa, vô tình bốn mắt chạm nhau, trong mắt đối phương đều thấy được tình yêu sâu đậm...

Cao Thăng đứng ngoài cửa sổ nhìn một đôi tiểu oa nhi, đều nằm trong xe nôi chơi đùa, lòng hắn đều tan chảy. Hài tử của Lục gia nhà hắn, xem như là hài tử của hắn vậy, đáng yêu quá, thân thiện quá, muốn chiếm làm của riêng quá, quá...

Cao Thăng đang thất thần nhìn đôi tiểu oa nhi, bỗng nhiên một giọng nói ngọt ngào vang lên: "Cao Thăng ca ca, huynh lại đang trực sao? Muội thấy canh thịt dê sắp hết rồi, nên mang cho huynh hai bát, còn mang theo hai cái bánh, huynh mau ăn đi!

Nào, từ từ thôi nhé, cẩn thận kẻo bỏng, huynh xem kìa, sao ca ca cứ hễ phu nhân nhà ta làm đồ ăn ngon là huynh lại phải trực thế chứ!"

Cao Thăng ngây ngô cười nói: "Đa tạ Tiểu Ngư muội tử, ta không sao đâu, ôi! Canh thịt dê ngon quá đi mất!

Ưm... ưm, Tiểu Ngư muội muội à! Ngại quá! Ta không nhịn được uống hết sạch rồi, không để lại cho muội bát nào!"

Cao Thăng nói dối không chớp mắt, uống sạch cả hai bát canh thịt dê không còn một giọt! Hắn hối hận không kịp nhìn Tiểu Ngư đang trợn tròn mắt.

Tiểu Ngư vội vàng đứng dậy, nàng có chút căng thẳng nhìn về phía nhà bếp, Tiểu Ngư: "Thăng ca ca, muội... muội đi xem còn không nhé."

Cao Thăng nhe răng nói: "Không cần đâu, hai cái bánh khô này ta cứ thế mà ăn, ừm, cái bánh này ngon đấy, mùi vị thơm quá... á... khụ khụ... á..."

Tiểu Ngư thấy Cao Thăng ăn bánh, nghẹn đến trợn trắng mắt, ôm n.g.ự.c ho dữ dội, nàng bưng hai cái bát chạy biến vào nhà bếp...

Không Gian: Ta Dựa Vào Trồng Trọt Kinh Doanh, Nuôi Một Đế Vương Ăn Bám

Chương 82: Bữa tối ở Tần phủ