Lý Minh Hạ, có lẽ thuở trước còn chút xót xa, nhưng giờ đây đã nguội lạnh. Anh nghĩ, mọi sự đều do Tề Phương tự gây ra, ai mà can thiệp nổi.
Tôn Thành Lượng cũng chẳng còn tâm trí dùng bữa. Thức ăn vừa được dọn lên, anh liền dặn gói ghém mang về.
Chỉ khi hai người đó rời đi, Lý Văn Thư mới lên tiếng: "Quả là đen đủi, không ngờ ra ngoài lại đụng phải hai kẻ này."
Giản Vân Đình gật đầu tỏ vẻ đồng tình: "Chẳng phải vậy sao, một kẻ dại dột, một kẻ khó ưa, hợp thành một cặp xem ra cũng phải lẽ."
Nghe lời châm chọc của Giản Vân Đình, Lý Minh Hạ chẳng buồn đáp lại. Có lẽ đây là vết nhơ mà anh chẳng muốn ai khơi gợi đến.
Nghĩ đến hành động vừa rồi của Trương Tĩnh Mỹ, trong lòng Lý Minh Hạ cũng khá ngạc nhiên. Cô gái này bình thường nhút nhát, nói chuyện cũng không dám, không ngờ lại có chính nghĩa như vậy, vừa rồi còn chủ động giúp anh.
"Trương Tĩnh Mỹ này, vừa rồi cảm ơn em nhé."
Lý Minh Hạ nói nhỏ với Trương Tĩnh Mỹ.
Trương Tĩnh Mỹ vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy khuôn mặt điển trai của Lý Minh Hạ. Hai người gần nhau đến mức có thể nghe rõ hơi thở của nhau, không biết vì sao, tai cô ấy bỗng đỏ lên, trong lòng còn có chút rộn ràng.
"Không, không có gì, đó là chuyện em nên làm thôi."
Lý Văn Thư thấy cảnh này thì không khỏi nhai chậm lại. Sao lại có cảm giác điều gì đó bất thường nhỉ? Cô rất hiểu tính cách của Trương Tĩnh Mỹ, vừa rồi rõ ràng cô ấy đang ngượng ngùng, chẳng lẽ là có tình ý với anh hai của cô?
Nghĩ đến đây trong lòng có chút phấn khích.
Dù gia cảnh của Trương Tĩnh Mỹ kém cỏi, nhưng phẩm chất của cô ấy thì không thể chê vào đâu được. Cô ấy cũng xinh xắn, học giỏi, bây giờ các mặt khác đều đang dần tiến bộ.
Nếu có thể ghép cặp cô ấy với anh hai, cô không thấy có vấn đề gì. Anh hai sau này làm ăn lớn cũng cần một người kề vai sát cánh đắc lực. Ở kiếp trước, anh ấy lấy một người vợ chẳng ra gì, duyên phận nhạt nhẽo, sống với nhau chẳng qua chỉ là cho có lệ.
Sau này anh hai làm ăn đổ bể, người phụ nữ kia chẳng chút ngần ngừ mà đoạn tuyệt nghĩa phu thê.
Kiếp này, nếu anh hai có thể đến với Trương Tĩnh Mỹ, hôn nhân của anh ấy chắc chắn sẽ bớt long đong hơn.
Tuy nhiên, cô không vội, chuyện tình duyên vẫn nên để người trong cuộc tự định đoạt. Là người ngoài, cô vội vàng thúc đẩy e là không phải lẽ.
Dù vậy, trong lòng cô vẫn nghĩ sẽ thử dò la ý tứ của Trương Tĩnh Mỹ khi chỉ có hai người, xem xem cô ấy nghĩ sao.
Ăn cơm xong, cả bọn cũng chẳng vội vã về nhà, mà thong thả tản bộ đôi chút.
Ngày mai Giản Vân Đình sẽ rời đi, Lý Văn Thư tất nhiên muốn ở bên cạnh anh lâu thêm chút nữa.
Cũng may anh hai Lý Minh Hạ rất biết điều, liền thu xếp mọi thứ rồi cùng Trương Tĩnh Mỹ cáo từ.
Chẳng có nơi nào khác để đến, hai người liền tìm một công viên gần đó, vừa tản bộ vừa thủ thỉ tâm sự.
"Ngày mai anh phải đi rồi, nếu em có chuyện gì thì gửi điện báo cho anh, đừng viết thư, thư thì lâu quá."
Lý Văn Thư gật đầu: "Vậy thì em sẽ gửi điện báo cho anh, yên tâm, chắc chắn sẽ không nói lung tung đâu."
Điện báo và thư tín khác nhau. Nội dung điện báo người ta đều có thể nhìn thấy.