Giản Vân Đình vốn dĩ không định nhúng tay vào chuyện này, dù sao anh cũng chỉ là khách, chẳng muốn đôi co với phụ nữ làm gì. Nhưng khi thấy Tề Phương được nước làm tới như vậy, anh thật sự không thể khoanh tay đứng nhìn nữa, vốn dĩ anh cũng chẳng phải người có tính cách hiền lành.
"Cô ăn nói ngông cuồng như thể không biết nghĩ vậy! Cơm có thể ăn lung tung, nhưng lời thì không thể nói bừa. Đừng nói là hai người họ bây giờ còn chưa quen nhau, dù có yêu đương thật thì cũng liên quan gì đến cô?"
Trước đây Giản Vân Đình đã chẳng ưa gì Tề Phương, lúc ấy cô ta cứ quấn lấy anh, anh thậm chí còn chẳng thèm cho một sắc mặt tử tế. Anh cũng không thể nào hiểu nổi vì sao Lý Minh Hạc lại có thể yêu một người phụ nữ như vậy? Chắc lúc đó mắt bị ma che rồi!
Nghe Giản Vân Đình nói, Tề Phương càng thêm khó chịu. Cô đang nói chuyện với nhà họ Lý, sao Giản Vân Đình lại xen vào làm gì?
Nhưng cô cũng không dám cãi lại Giản Vân Đình, bởi anh này một khi nổi giận thì chẳng phân biệt nam nữ, nếu thật sự cho cô một trận ra trò thì cô cũng không chịu nổi.
" Tôi không nói với anh, tôi hỏi Lý Minh Hạc."
Lý Minh Hạc cũng đang vô cùng tức giận. Trước đây cô ta ngoại tình rồi đi lấy chồng, anh đã chẳng nói nửa lời, chỉ muốn mọi chuyện kết thúc êm đẹp. Nào ngờ sự rộng lượng của anh lại bị người khác vu khống trắng trợn như vậy.
Lập tức, chút tình cảm với Tề Phương cũng hoàn toàn tan biến.
"Liên quan gì đến cô? Cô chẳng phải cũng đã tằng tịu với Tôn Thành Lượng khi chúng ta còn mặn nồng hay sao? Dù tôi có làm như vậy, cô cũng không có tư cách mà chỉ trích tôi!"
Hai người họ vốn dĩ trong sạch, nhưng nghe Tề Phương nói vậy, anh không thể nén nổi cơn tức giận này.
Làm người không thể có hai tiêu chuẩn khác nhau, lẽ nào chỉ cho phép quan viên đốt đuốc, mà không cho dân thường đốt đèn?
Tề Phương lập tức cứng họng, vì những gì Lý Minh Hạc nói đều là sự thật. Nhưng cô ta lại nghĩ mình có quyền làm vậy, còn Lý Minh Hạc thì không.
"Minh Hạc, em biết mình đã sai rồi, em ân hận vô cùng. Ngày mai em sẽ ly hôn với Tôn Thành Lượng, hai chúng ta quay lại được không?"
Biết thái độ cứng rắn không có tác dụng, Tề Phương liền bắt đầu khóc lóc, lấy tình nghĩa ra níu kéo.
Trương Tĩnh Mỹ đứng bên, thấy vậy thì lo lắng nhìn Lý Minh Hạc.
Một người đàn ông tốt đẹp như anh ấy, nếu phải ở bên người phụ nữ như thế này thì thật đáng tiếc.
Lý Minh Hạc trông có vẻ là người trọng tình nghĩa, liệu anh ấy có vì một chút mềm lòng mà mủi lòng tha thứ cho cô ta không?
Lý Văn Thư đứng nhìn biểu cảm của Trương Tĩnh Mỹ, không nhịn được mà nhếch mép. Xem ra, Trương Tĩnh Mỹ thật sự có tình ý với nhị ca của cô.
" Tôi đã nói rồi, chúng ta đã kết thúc từ lâu. Nếu cô còn đến đây nói mấy chuyện dễ gây hiểu lầm như vậy, đừng trách tôi không nể mặt mà làm lớn chuyện."
Sắc mặt Lý Minh Hạc trở nên nghiêm nghị, trong lòng cũng nổi trận lôi đình, dù sao Giản Vân Đình cũng đang ở đây. Anh yêu nhầm phải một người phụ nữ tai tiếng như vậy, thật sự là chuyện đáng xấu hổ.
Nghe anh nói vậy, Tề Phương rõ ràng không thể chấp nhận.
"Minh Hạc, em biết em đã làm sai, nhưng anh không thể cứ mãi kết tội em được. Nếu anh không cần em, em cũng không thiết sống nữa, hôm nay em sẽ c.h.ế.t ngay trước mặt anh!"
Thấy Lý Minh Hạc kiên quyết không lay chuyển mà vẫn từ chối, cô ta liền bắt đầu lấy cái c.h.ế.t ra dọa dẫm.
Giản Vân Đình thầm chửi một tiếng, đàn bà mặt dày quả là thứ phiền toái nhất trên đời!
Lý Minh Hạc lúc này cũng đang hối hận, tại sao trước đây lại chọn quen với người phụ nữ như thế này? Đúng là một sai lầm lớn.
Tề Phương cứ làm ầm ĩ ở đây, Lý Minh Hạc là đàn ông cũng không tiện thẳng tay đẩy cô ta ra khỏi nhà.