"Ăn cơm chưa?" Quách Đào hỏi.
"Ăn rồi, vừa ăn mì trộn." Lý Văn Thư trả lời.
"Vậy ngồi xuống uống chén trà nhé." Quách Đào lấy hai chiếc cốc, rót trà cho họ, Lý Văn Thư và Giản Vân Đình cũng chẳng khách sáo, tìm chỗ ngồi xuống cạnh cô gái.
Cô gái đó hơi ngại ngùng, nhưng cũng không hề kém tự nhiên, cô nở nụ cười chào hỏi họ, dường như rất dễ mến. Lý Văn Thư ngồi bên cạnh quan sát, thầm nghĩ nếu Quách Đào đồng ý, thì hai người này chắc chắn có thể thành đôi. Cô gái này rõ ràng đã có tình cảm với Quách Đào rồi, phụ nữ luôn rất nhạy cảm với những điều này.
Lý Văn Thư vừa mới định mở miệng nói vài câu, bỗng nhiên thấy bóng dáng quen thuộc lướt qua bên ngoài sân. Không phải ai khác, đó chính là Lâm Tuyết. Cô nghe người ta nói Quách Đào đi xem mắt, phản ứng đầu tiên là sự không thể tin nổi. Quách Đào làm sao có thể đi xem mắt người khác chứ? Bao nhiêu năm qua anh ấy luôn yêu thích cô, sao lại có thể đi gặp gỡ người phụ nữ khác?
Mặc dù vì chuyện của Giản Vân Đình mà cô đã nói những lời khó nghe với Quách Đào, nhưng cô nghĩ tính cách của Quách Đào sẽ không nhanh chóng tìm một người khác như vậy. Ban đầu cô cũng không thích Quách Đào, việc anh ấy tìm hiểu người khác cũng chẳng liên quan gì đến cô. Nhưng không hiểu sao, như bị ma xui quỷ khiến, cô muốn đến xem thử.
Bước qua cánh cửa sân lớn, nhìn thấy Quách Đào nói chuyện vui vẻ với cô gái đối diện, Lâm Tuyết bỗng nhiên thấy trong lòng khó chịu vô cùng. Không chỉ tâm trạng trùng xuống, cô còn cảm thấy một nỗi tức giận dâng lên, cảm thấy Quách Đào là một kẻ dối trá, một tên tồi tệ. Rõ ràng một mực nói yêu cô đến thế, vậy mà mới đó đã đi gặp gỡ người phụ nữ khác.
Quả nhiên đàn ông không có ai đáng tin.
Lý Văn Thư thấy cảnh này, không kìm được mà nhướng mày nhìn sang Giản Vân Đình. Giản Vân Đình cũng nhìn thấy Lâm Tuyết, liếc nhìn Quách Đào.
"Đào tử, cậu thấy người ngoài kia không?"
Quách Đào cười khổ một tiếng, "Thấy rồi, chắc chỉ là tình cờ đi ngang qua thôi."
Quách Đào lần này cũng bị tổn thương sâu sắc. Anh đã theo đuổi cô ấy suốt mấy năm, nói từ bỏ thì không dễ gì. Nhưng người ta đã rõ ràng bày tỏ thái độ chán ghét, anh là đàn ông, cũng không nên dây dưa mãi. Dù sao cũng không có kết quả, chi bằng dứt khoát buông bỏ. Thời nay có rất nhiều người kết hôn do xem mắt, người khác làm được, anh sao lại không thể chứ?
Biết đâu thật sự làm quen rồi, lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm, buông bỏ Lâm Tuyết cũng là cách giải thoát cho chính mình.
Giản Vân Đình nghe vậy cũng chẳng nói thêm gì. Nếu là bình thường, thấy cô thì chắc chắn sẽ gọi cô vào, mọi người ngồi lại nói chuyện. Nhưng bây giờ không giống trước, họ cũng chỉ đành giả vờ như không thấy.
Tâm tư đàn ông và phụ nữ vốn dĩ khác biệt. Những suy nghĩ tinh tế, phức tạp của phụ nữ, đàn ông khó mà hiểu được, nhất là người thẳng tính như Giản Vân Đình. Yêu là yêu, không yêu là không yêu, chuyện đơn giản vậy mà phải làm phức tạp làm gì.
Lâm Tuyết đi đi lại lại bên ngoài sân hai vòng, càng nghĩ càng tức tối, trong lòng càng thêm không cam tâm. Cô nghĩ Quách Đào sẽ thấy cô và gọi vào, không ngờ cô đi qua lại hai vòng, người ta lại làm như không thấy cô, điều này khiến cô khó chịu vô cùng. Không lẽ Quách Đào mới gặp mặt lần đầu đã có cảm tình với cô gái đó rồi sao? Vậy ra tình cảm của anh ấy cũng thật hời hợt quá.
Càng nghĩ càng tức, khi nhận ra thì cô đã bước vào bên trong.
Quách Đào không ngờ Lâm Tuyết lại đường hoàng bước thẳng vào, cũng không khỏi ngạc nhiên đôi chút, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ bình tĩnh, thậm chí còn nở một nụ cười.
"Ồ, Tiểu Tuyết đấy à? Đúng lúc bọn anh đang ngồi trò chuyện, em có muốn ngồi xuống không?"
Quách Đào vốn dĩ là một người lịch thiệp, dù yêu Lâm Tuyết nhiều năm nhưng bị từ chối, anh cũng chẳng để bụng. Dù không thành người yêu thì vẫn có thể làm bạn, dù sau này anh có lập gia đình, nếu Lâm Tuyết có gặp khó khăn gì, anh vẫn sẽ sẵn lòng giúp đỡ.