Quách Đào nghe xong, hơi đứng hình. Anh cũng là người khá đơn giản trong chuyện tình cảm, cũng chỉ hơn Giản Vân Đình được có tẹo.
"Vậy thì tôi sẽ không xem mắt nữa, nói rõ ràng với cô gái kia. Nếu Tiểu Tuyết thật sự không có tình cảm, thì tôi cũng chẳng tơ tưởng gì nữa."
Quách Đào cũng thấy lời Lý Văn Thư rất có lý, nếu thật sự như vậy, chuyện xem mắt cứ tạm gác lại. Anh cũng không muốn lừa gạt cô gái ấy.
Lý Văn Thư gật đầu, "Được rồi, để em tìm Lâm Tuyết nói chuyện, bảo rằng anh và cô gái đó đã chính thức hẹn hò, xem cô ấy phản ứng thế nào."
Với người như Lâm Tuyết thì phải dùng liều thuốc mạnh, nếu không cô ấy sẽ không bao giờ nhận ra tình cảm thật của mình.
Nói cho cùng, cô cũng cảm thấy mình hơi can dự sâu vào chuyện của người khác, nhưng nghĩ lại, Quách Đào và Lâm Tuyết cũng không phải người dưng nước lã, nên cũng chẳng lo bị trách móc gì đâu.
"Liệu có ổn không?" Quách Đào vẫn còn hơi do dự.
"Yên tâm đi, nếu cô ấy thật lòng có tình cảm với anh, nghe anh muốn kết hôn, chắc chắn cô ấy sẽ không thể ngồi yên được đâu. Anh cứ chờ xem phản ứng của cô ấy là được."
Lý Văn Thư chớp mắt, trong mắt ánh lên vẻ quyết đoán.
"Được, vậy thì cứ làm thế. Chuyện này phiền em quá, chị dâu à."
Quách Đào gọi thẳng cô là "chị dâu", dù sao Giản Vân Đình cũng lớn hơn anh vài tháng thôi.
Lý Văn Thư nghe cái cách gọi "chị dâu" mà cảm thấy rất vui, cảm thấy mình góp ý quả thật rất đáng.
Hai người đàn ông vẫn ngồi nhâm nhi trà, Lý Văn Thư thì lập tức đi tìm Lâm Tuyết.
Lâm Tuyết lúc này đang nổi cơn thịnh nộ trong phòng, vừa khóc vừa ném đồ đạc lung tung, tiếng động lớn làm cha mẹ cô hốt hoảng, không biết đã xảy ra chuyện gì. Bình thường Lâm Tuyết nói mình không thích Quách Đào, nhưng giờ đây lại chẳng dám nói ra sự thật vì sợ mất thể diện.
Thấy Lý Văn Thư đến, cha mẹ Lâm liền vội vã nói ngay:
"Cô chú cũng không biết Tiểu Tuyết bị làm sao nữa. Vừa về đã nổi cơn tam bành, hỏi mãi mà chẳng nói, hay con vào xem thế nào hộ cô chú nhé?"
Lý Văn Thư bình thường vẫn có qua lại với Lâm Tuyết, quan hệ dù không phải quá thân thiết nhưng cũng khá tốt.
Cô gật đầu, đi đến gõ cửa phòng.
"Lâm Tuyết, mình có thể vào không? Mình có chuyện muốn nói với cậu."
Nghe thấy giọng của Lý Văn Thư, Lâm Tuyết vội vã lau sạch nước mắt trên mặt, một lát sau, Lý Văn Thư mới nghe tiếng cửa phòng Lâm Tuyết khẽ mở.
Đôi mắt Lâm Tuyết đỏ hoe, môi hơi khô, cho thấy cô đã khóc rất nhiều. Lý Văn Thư càng tin chắc vào suy đoán của mình. Cô cũng là phụ nữ, đương nhiên hiểu rõ tâm lý phụ nữ, dáng vẻ của Lâm Tuyết rõ ràng là đã thích Quách Đào, chứ không còn là sự chiếm hữu đơn thuần nữa. Bởi vì hai loại cảm xúc này vốn dĩ đã khác nhau một trời một vực.
Hơn nữa, Lâm Tuyết không phải dạng người nhỏ nhen, ích kỷ, sẽ không khó chịu hay ghen tức khi thấy "kẻ theo đuổi mình" đi cùng người khác chỉ vì không muốn buông tay. Cô ấy chỉ đơn giản cảm thấy đau lòng, nhưng không biết tại sao lại vậy, cứ mãi loanh quanh, không thể nhìn rõ lòng mình.
"Cậu bị sao thế? Ai làm cậu giận à?"
Lý Văn Thư giả vờ như không biết chuyện gì.
Lâm Tuyết đương nhiên sẽ không nói thật, vì cô cũng cần giữ thể diện.
"Không sao, không ai chọc mình cả, chỉ là tâm trạng mình không được ổn thôi."
Lý Văn Thư gật đầu, "À đúng rồi, có chuyện mình quên nói. Quách Đào với cô gái đó có vẻ đã thành một cặp rồi, chắc không mấy nữa là đính hôn thôi."
Câu này như giáng một đòn sấm sét, khiến Lâm Tuyết đứng hình.
"Cậu nói gì? Hai người họ sắp đính hôn?"
Lâm Tuyết cho rằng chuyện kết hôn rất quan trọng, chọn bạn đời thì nhất định phải là người mình yêu. Quách Đào thích cô bấy lâu nay, sao có thể nhanh như vậy mà đã vội đính hôn với người phụ nữ khác? Chuyện này thật quá đáng.
" Đúng vậy. Dù sao tuổi anh ấy cũng không còn trẻ nữa, gia đình anh ấy cũng giục giã dữ lắm rồi. Anh ấy thích cậu nhiều năm như vậy mà chẳng có kết quả gì. Cậu không phải không thích anh ấy sao? Anh ấy là đàn ông, không thể cứ mãi chờ đợi cậu được. Thà tìm một người khác, còn hơn cứ mãi ôm mối tình đơn phương này. Dù gì thì tình cảm cũng có thể bồi đắp, ngay cả khi ban đầu không có tình cảm, sống chung rồi tình cảm cũng sẽ tự khắc mà nảy nở thôi."