"Xin lỗi, tôi chưa từng nghe nói khu này lại cần người quản lý. Ngay cả trưởng khu cũng chẳng quản, các anh thì quản được cái gì?"
Lý Văn Thư hiểu rõ, gặp phải những kẻ như vậy, càng tỏ ra sợ hãi thì chúng càng lấn lướt. Tuyệt đối không thể để lộ sự yếu thế, nếu không sau này sẽ còn rắc rối triền miên.
Thấy Lý Văn Thư cứng cỏi đến vậy, đám côn đồ rõ ràng có chút bất ngờ. Chúng liếc nhìn nhau rồi phá lên cười ha hả.
"Không ngờ cô em lại gan dạ thế, thú vị thật đấy, rất thú vị."
Anh Long nhếch mép cười khẩy, rồi nhìn Lý Văn Thư với vẻ mặt không còn chút dễ chịu nào nữa.
"Lẽ ra một tháng thu tám trăm nghìn tiền bảo kê là đủ rồi, nhưng giờ cô cứng quá, thế thì phải hai triệu đấy. Nghe nói cửa hàng cô ăn nên làm ra, một ngày lời cả chục triệu bạc, chẳng lẽ cô thiếu chút tiền đó sao?"
Tên côn đồ vừa nói, vừa giơ tay ra trước mặt Lý Văn Thư đòi tiền một cách trơ trẽn.
Lý Văn Thư lạnh lùng nhìn hắn, không nói lời nào, nhưng trong đầu cô lại đang suy nghĩ, tại sao đám người này lại đến đây? Liệu có kẻ nào đứng sau giật dây không?
Cô không thể trách mình suy nghĩ quá nhiều được, rõ ràng mấy hôm trước vẫn còn yên ổn cơ mà.
"Hai triệu? Không có lấy một xu đâu."
Tiền thì tuyệt đối không đưa. Nếu bọn chúng dám gây chuyện trong cửa hàng, tất cả thiệt hại đều phải đền bù sòng phẳng. Muốn đập phá cửa hàng rồi bỏ chạy ư? Còn phải xem bọn chúng có đủ khả năng gánh vác hậu quả hay không.
Cô đã từng c.h.ế.t một lần rồi, còn gì mà phải sợ hãi nữa chứ?
Thấy Lý Văn Thư cứng đầu, kẻ gọi là anh Long rõ ràng đã có chút tức giận ra mặt.
"Nói chuyện tử tế là nể mặt cô rồi đấy, nếu cô không biết điều, đừng trách bọn tôi không khách khí. Lúc đó sẽ đập tan cái tiệm mới sửa sang của cô đấy!"
Anh Long gằn giọng, vẻ mặt hung hăng như muốn nuốt chửng người khác ngay lập tức.
"Cứ đập thử xem, tôi xem ai dám! Trước khi gây rối thì ít nhất cũng phải tìm hiểu rõ hậu thuẫn đã. Hôm nay mà các anh dám ra tay, sau này chỉ có nước không gánh nổi hậu quả đâu."
Lý Văn Thư thầm nghĩ, nếu có thể dọa đám người này bỏ đi thì tốt nhất, đỡ tốn sức về sau.
Không ngờ đám côn đồ nghe vậy lại phá lên cười ồ ạt.
"Ôi trời ơi, cô em này thật nực cười, dọa ai chứ? Thật sự nghĩ bọn anh sợ chắc? Cô có hậu thuẫn gì to tát à? Bố cô là cục trưởng cục cảnh sát chắc?"
Lý Văn Thư nhếch mép cười khẩy. Dù bố cô không phải cục trưởng cục cảnh sát, nhưng ông cũng là đội trưởng đội cảnh sát hình sự đấy. Nói như vậy cũng quá coi thường người khác rồi.
Nếu Giản Vân Đình còn ở đây, chắc đám người này đã bị đánh cho nằm bẹp dí từ lâu rồi.
"Thế thì cứ thử xem."
Bên cạnh, Từ Tú Liên đã sợ đến tái mét mặt mày, lo lắng đến đứng ngồi không yên phía sau. Bây giờ thấy đám côn đồ định ra tay, dù Từ Tú Liên có sợ hãi đến đâu cũng phải đứng ra che chắn cho con gái.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Từ Tú Liên hét lớn một tiếng, vồ lấy cây chổi gần đó mà không chút do dự, quất thẳng vào đầu tên cầm đầu.
"Tao đánh c.h.ế.t mẹ mày! Dám đập cửa hàng của con gái tao, còn có coi pháp luật ra gì không? Dám làm bậy, hôm nay tao liều mạng với bọn mày!"
Từ Tú Liên vốn quen làm việc đồng áng lâu năm ở quê, tay chân rắn rỏi, vung chổi xuống lực không hề nhỏ.
Tên côn đồ không ngờ một bà già lại dám ra tay, bị đánh trúng liền cảm thấy mất hết mặt mũi trước đàn em.
"Mụ già c.h.ế.t tiệt này, dám đánh tao, hôm nay tao cho bà biết tay!"
Những tên côn đồ khác cũng bắt đầu động thủ, Lý Văn Thư bất giác thở dài. Thực ra cô muốn dọa cho đám côn đồ bỏ đi, nếu không được thì sẽ cố tìm cách ổn định tình hình trước, rồi tìm cách xử lý triệt để sau.
Không ngờ mẹ cô lại đột nhiên ra tay, khiến kế hoạch bị đảo lộn, giờ cô chỉ còn cách đối phó.