“Con gái tôi trong trắng, một đứa con gái ngoan ai lại thèm ngó ngàng đến cái loại rác rưởi như nhà các người, tôi khinh!”
“Con trai tôi dù thế nào đi nữa, ít nhất nó dám làm dám chịu. Con cái nhà ai thì người đó hiểu rõ nhất. Nếu không phải con gái bà xúi giục con tôi đi gây thương tích, tôi sẵn sàng quỳ xuống nhận sai với bà!”
Mẹ Chu giận dữ nói. Con trai của ai mà chẳng là cục vàng của cha mẹ, làm sao có thể để Cao Thúy Lan bôi nhọ trắng trợn như thế được?
“Còn cô thì sao?” Mẹ Chu khinh thường nhìn Lý Tâm Nhu: “Bây giờ mọi người đều đang nhìn đây. Cô dám thề rằng mình chưa bao giờ xúi giục con trai tôi đi gây chuyện không? Giản Tâm Nhu, cô dám thề không? Nếu cô làm vậy, cô sẽ gặp quả báo nhãn tiền!”
Giọng của mẹ Chu vốn đã lớn, nay lại thêm cơn giận bùng lên, khiến những người hàng xóm xung quanh trong khu dân cư đều nghe rõ mồn một. Thậm chí, những người đang nghỉ ngơi trong nhà cũng tò mò ló đầu ra nhìn.
Lý Tâm Nhu nào ngờ sẽ phải đối mặt với cảnh tượng này. Thấy cả bố mẹ mình cũng theo bản năng nhìn về phía mình, hai mắt cô đỏ hoe, chưa kịp mở miệng nước mắt đã lã chã lăn dài.
“Bác Chu, thật sự không như bác nghĩ đâu …”
“Thế cô nói xem, rốt cuộc là như thế nào?”
Mẹ Chu xắn tay áo, ép sát Lý Tâm Nhu, không cho cô một chút không gian để thở: “Cô nghĩ kỹ đi. Bây giờ mọi người đều đang dòm ngó. Hãy đặt tay lên n.g.ự.c mà nói, cô đã xúi giục con trai tôi ra sao?”
“ Tôi không có!”
Già vẫn là khôn hơn. Lý Tâm Nhu không chịu nổi áp lực từ mẹ Chu, những lời đã chuẩn bị sẵn từ trước để đối phó với cảnh sát gần như bật ra khỏi miệng cô ta.
“ Tôi chỉ phàn nàn vài câu trước mặt anh ta thôi mà. Là anh ta tự đi làm, liên quan gì đến tôi chứ?”
“Mọi người đều nghe thấy chưa!”
Mẹ Chu cắn chặt lấy lời này không buông: “Phàn nàn vài câu ư? Để tôi cho cô biết, có người đã nghe tận tai cô nói gì với con trai tôi đấy. Để xem khi người làm chứng đến, cô còn cười được không!”
“Cái gì?”
Sắc mặt Lý Tâm Nhu thay đổi trắng bệch, cả người lảo đảo. Ngay cả Cao Thúy Lan và Giản Vi Quốc cũng nhận ra sự bất thường.
Chuyện đã phát triển đến mức này, không cần mẹ Chu đưa ra người làm chứng, phản ứng của Lý Tâm Nhu đã đủ nói lên tất cả.
“Đủ rồi!”
Giản Vi Quốc lo sợ nếu để nói tiếp sẽ càng bất lợi cho Lý Tâm Nhu. Ông đành mất mặt ngắt lời mẹ Chu, rồi cho người đuổi cả hai vợ chồng ra khỏi sân.
Nhưng lời đồn đại thật đáng sợ. Dù bố Chu và mẹ Chu đã bị đuổi đi, ánh mắt của những người hàng xóm nhìn Lý Tâm Nhu cũng đã thay đổi hẳn.
Hành vi không đứng đắn, quyến rũ đàn ông, còn xúi giục người ta làm chuyện phi pháp, nhà nào có thể chấp nhận một người phụ nữ như vậy chứ?
“Tâm Nhu, rốt cuộc có phải là con đã …”
Cao Thúy Lan kéo Lý Tâm Nhu ngồi xuống ghế trong phòng khách, không nhịn được lên tiếng xác nhận: “Mẹ và bố đều ở đây, ít nhất con cũng phải cho chúng ta biết sự thật chứ!”
“Mẹ, con thật sự không có!”
Lý Tâm Nhu thật sự hoảng loạn, liên tục lắc đầu nguầy nguậy. Nhưng khi Cao Thúy Lan hỏi cụ thể hôm đó đã nói gì với Chu Định Quốc, cô ta lại không trả lời được.
“Thôi được rồi.”
Giản Vi Quốc nhìn thấy hết mọi chuyện, chỉ đành thở dài bất lực.
“Bà đừng hỏi nó nữa. Chuyện này tôi sẽ nghĩ cách giải quyết.”
Lý Tâm Nhu cũng không biết phải nói gì, trong lòng chỉ thầm mắng mẹ Chu hàng nghìn lần.
Nếu không phải người phụ nữ đó như một mụ điên đến gây chuyện, làm sao cô ta lại lộ ra dấu vết trước mặt bố mẹ?
Giờ thì hay rồi, không chỉ chuyện này lan truyền khắp hàng xóm láng giềng, mà đến cả Giản Vi Quốc và Cao Thúy Lan cũng không còn tin tưởng cô ta nữa!