Môi Lý Văn Thư khẽ mấp máy, nhưng Giản Vân Đình dường như chẳng nghe lọt một chữ. Ánh mắt anh chỉ dán chặt vào đôi môi mềm mại, căng mọng của cô.
Lý Văn Thư nói mãi mới nhận ra anh chẳng hề để tâm lời mình nói, cô không khỏi tức giận.
"Anh có nghe em nói gì không đấy?"
"Văn Thư, anh muốn hôn em."
Lý Văn Thư: "…"
Cô biết ngay mà, anh đúng là đồ lưu manh!
"Hôn em được không?"
Lý Văn Thư muốn đồng ý, nhưng nghĩ đây là văn phòng, lỡ có ai bất ngờ xông vào thì biết làm sao? Chẳng phải sẽ xấu hổ đến c.h.ế.t sao?
"Anh đóng cửa lại trước đã."
Lý Văn Thư ngập ngừng nói, vừa dứt lời, dù có mặt dày đến đâu cũng phải đỏ bừng lên.
Giản Vân Đình không nhịn được bật cười khẽ: "Được, anh đi ngay đây."
Nói rồi, anh liền đứng dậy khóa cửa lại, quay trở lại cũng chẳng nói thêm lời nào, liền nâng khuôn mặt Lý Văn Thư lên và đặt xuống một nụ hôn sâu.
Không phải là một nụ hôn lướt qua, mà là một nụ hôn nồng nhiệt.
Lý Văn Thư chỉ cảm thấy đầu lưỡi mình như bị đối phương cuốn lấy triệt để, cô thở dốc, dường như muốn cùng Giản Vân Đình phân cao thấp trong nụ hôn này.
Giản Vân Đình không ngờ cô lại nhiệt tình đáp trả đến vậy, càng trở nên hưng phấn hơn.
Bàn tay anh không tự chủ vòng qua eo Lý Văn Thư, khiến nụ hôn càng trở nên nồng nhiệt hơn. Khi dứt ra, Lý Văn Thư đã thở hổn hển, gò má cô đỏ bừng như cánh đào, khiến Giản Vân Đình chỉ muốn đem cô nuốt trọn.
Lý Văn Thư nhìn ánh mắt anh, không khỏi khẽ rụt lại. Cô cắn môi đỏ mọng, ánh mắt chầm chậm nhìn xuống. Khi chạm đến một vị trí nhạy cảm, cô không kiềm chế được mà khẽ nuốt nước bọt.
To, thật sự rất to...
Cảm giác tê dại lan nhanh từ vòng eo xuống bụng dưới, Lý Văn Thư bỗng thấy đôi chân mình mềm nhũn.
Giản Vân Đình cũng nhận ra phản ứng mãnh liệt của cơ thể, trong lòng có chút ngại ngùng. Nhưng Lý Văn Thư thông minh như vậy, chắc cô cũng đã nhìn thấy, vậy thì cũng chẳng cần phải che giấu nữa. Anh là một người đàn ông bình thường, đứng trước người phụ nữ mình yêu mà không có phản ứng mới là chuyện lạ.
Lý Văn Thư không dám nhìn xuống đó nữa, liền đưa tay ôm lấy Giản Vân Đình, tựa đầu vào hõm cổ anh, hít thật sâu mùi hương đặc trưng từ cơ thể anh.
"Đừng ngửi nữa, anh đang đầy mồ hôi đây, ngửi rồi ngất xỉu thì chết."
Giản Vân Đình vừa nói, không khí tình tứ vừa rồi tan biến hẳn, Lý Văn Thư không nhịn được bật cười.
"Không sao, rất thơm, em thích ngửi."
Khóe môi Giản Vân Đình không khỏi cong lên, anh cũng khẽ cúi đầu hít hà mùi hương trên người cô.
"Rất thơm."
Hai người dù muốn dính lấy nhau thêm một chút, nhưng dù sao đây cũng là văn phòng. Cứ khóa cửa như vậy không tiện chút nào, lỡ có người biết được thì thật không hay.
"Thôi được rồi, anh mở cửa ra đi, lỡ có ai đến tìm anh."
Lý Văn Thư không kìm được thúc giục.
Giản Vân Đình lắc đầu: "Yên tâm đi, mọi người đều tinh ý cả, có chuyện gì không nói được vào ngày mai sao? Giờ cũng sắp tối rồi."
Hiếm khi có cơ hội để ở riêng, Giản Vân Đình đương nhiên muốn ở thêm một lúc nữa.
Lý Văn Thư nghĩ một chút cũng thấy phải, giờ đã muộn, đã là giờ tan ca, chắc cũng không có ai đến làm phiền.
"À đúng rồi, đây là một ít đồ ăn em mang cho anh. Còn đây là những thứ mẹ anh gửi, chút nữa anh để vào tủ lạnh, khi nào thèm thì lấy ra ăn."
Nhìn cô lần lượt lấy từ túi ra từng món, Giản Vân Đình không khỏi tò mò.
"Sao mẹ anh biết em đến doanh trại?"
"Em nói đỡ cho bà ấy đấy. Anh đừng nghĩ mẹ mình nói năng không dễ nghe, thật ra bà ấy vẫn luôn lo lắng cho anh thôi. Tất cả số đồ này đều do bà tự tay chuẩn bị, sợ anh sẽ phải chịu thiếu thốn khi ở đơn vị."
Lý Văn Thư không kìm được mà nói đỡ cho Trương Thục Phân. Đúng là tấm lòng của cha mẹ, dù Trương Thục Phân có nghĩ thế nào về cô, thì đối với Giản Vân Đình bà vẫn luôn dành trọn tình yêu thương.