Không chỉ đẹp, mà nhìn còn có vóc dáng cân đối, đầy đặn. Nghĩ đến đó, cô ta không nhịn được cúi đầu nhìn xuống n.g.ự.c mình, vừa thấy ngay mũi giày đã lập tức cảm thấy bực bội.
Lúc này, Lý Văn Thư không hề bận tâm đến ánh mắt dò xét xung quanh. Cô đang trò chuyện khe khẽ với Giản Vân Đình, cả hai nói cười vui vẻ, trông thật xứng đôi.
Khi đến nhà ăn, Giản Vân Đình chu đáo lấy đồ ăn cho cô, sau đó tìm một chỗ khuất để cùng nhau dùng bữa.
"Chút nữa anh có phải đi huấn luyện không?"
Lý Văn Thư vừa uống cháo vừa hỏi anh.
Giản Vân Đình lắc đầu: "Hai ngày này anh không phải đi. Anh đã xin phép lãnh đạo rồi, họ biết em đến thăm nên đặc biệt cho anh nghỉ hai ngày. Vậy nên hai ngày này anh có thể ở bên em, nếu có nhiệm vụ khẩn cấp cũng không ảnh hưởng."
Lý Văn Thư cảm thấy thật vui mừng, không ngờ lãnh đạo của Giản Vân Đình lại thấu tình đạt lý đến vậy.
"Thật tuyệt! Vậy thì hai ngày này chúng ta sẽ đi chơi quanh đây một chút nhé. Em không thể ở lại lâu, nhiều nhất cũng chỉ được hai ngày rồi phải về. Đợi thêm một thời gian nữa em sẽ lại qua thăm anh."
Nhìn đôi mắt sáng long lanh của Lý Văn Thư, trong lòng Giản Vân Đình cũng cảm thấy vui lây. Nếu không phải ngại có nhiều người xung quanh, anh đã ôm lấy cô và trao một nụ hôn nồng cháy từ lâu.
Vương Mạn Ni vừa bước vào nhà ăn liền nhìn thấy cảnh tượng này, không kìm được mà siết chặt khay cơm trong tay.
Dưới mắt Vương Mạn Ni là đôi quầng thâm lớn, nhìn là biết tối qua cô ta không hề ngủ ngon.
Lý Văn Thư cảm thấy có người đang nhìn mình chằm chằm, không khỏi ngẩng đầu lên và ngay lập tức bắt gặp ánh mắt của Vương Mạn Ni.
Vương Mạn Ni nheo mắt lại, ánh mắt tóe lửa căm hờn, Lý Văn Thư cũng không khỏi lộ vẻ cảnh giác. Trước đây, cô thực sự không bận tâm đến Vương Mạn Ni, nhưng nếu cô ta là người trọng sinh, thì đây sẽ là một đối thủ đáng gờm không thể xem thường.
“Em nhìn gì vậy?” Giản Vân Đình hỏi khẽ.
“Không nhìn gì cả, anh mau ăn đi. Ăn xong thì dẫn em đi chơi.” Lý Văn Thư cười tươi giục giã.
Giản Vân Đình gật đầu, cúi xuống uống hết chén cháo nóng.
Sau khi ăn xong, Giản Vân Đình định dẫn Lý Văn Thư đi dạo quanh đây. Gần doanh trại có vài ngôi chùa cổ, nghe nói khá linh thiêng, nhiều người cũng đến cầu nguyện.
Nhưng khi vừa ra ngoài chưa kịp quay về văn phòng, đã có người gọi anh lại. Hóa ra là lãnh đạo tìm anh có việc cần giải quyết.
Giản Vân Đình có chút áy náy: "Em đi dạo quanh đây trước nhé, chút nữa anh sẽ đến tìm em."
Lý Văn Thư vội vã xua tay: "Được rồi, anh mau đi đi, việc quân là trên hết."
Giản Vân Đình gật đầu, đi thẳng đến văn phòng.
Hôm nay trời khá đẹp, không quá nóng bức, ngay cả mặt trời cũng không gay gắt lắm. Lý Văn Thư nhìn những người lính mặc quân phục xung quanh, trong lòng dâng lên sự kính phục.
Cô đang định đi dạo một vòng để ngắm cảnh, thì bất ngờ có người vỗ vai từ phía sau.
Quay lại nhìn, không phải ai khác mà chính là Vương Mạn Ni.
Ánh mắt của Vương Mạn Ni đầy vẻ chán ghét, rõ ràng cô ta rất không ưa Lý Văn Thư.
“Có chuyện gì không đồng chí Vương? Cô tìm tôi có việc gì à?” Lý Văn Thư hỏi với thái độ điềm tĩnh.
“Qua bên kia nói chuyện, tiện không?”
Lý Văn Thư gật đầu: “Tiện.”
Hai người phụ nữ tìm một chỗ khá kín đáo. Vương Mạn Ni không vòng vo mà nói thẳng: “Cô đúng là một người phụ nữ trơ trẽn! Đừng tưởng rằng âm mưu của cô có thể qua mắt được mọi người. Nếu đã thích người yêu cũ của mình, tại sao còn đến lả lơi với đoàn trưởng Giản? Cô có phải muốn hại c.h.ế.t anh ấy không?”
Nghe những lời này, lòng Lý Văn Thư không khỏi chùng xuống. Ở kiếp trước, sau khi kết hôn với Giản Vân Đình không lâu, cô đã ngoại tình, cuối cùng còn ly hôn vì gã đàn ông đó. Sau đó, Giản Vân Đình bị chính ba đứa con mình mưu sát mà chết.