“Tại sao em phải lao ra chắn trước mặt anh như vậy?” Giản Vân Đình khẽ mắng, rõ ràng trong giọng nói đã nhuốm vẻ tự trách.
Nếu như anh có thể giải quyết ba tên này trước khi Lý Văn Thư đến, thì cô đã không phải chịu vết thương này.
Lý Văn Thư vừa mở miệng, không kìm được ho ra một ngụm m.á.u tươi.
“Chỉ cần người bị thương không phải là anh, thì em... ổn mà.”
“Em…” Nhìn bộ dạng của cô, Giản Vân Đình muốn trách mắng nhưng lại chẳng thốt nên lời.
Thấy Giản Vân Đình tức giận, Lý Văn Thư nhẹ nhàng níu lấy vạt áo anh, giọng nói yếu ớt nũng nịu: “Đau quá…”
“Biết đau thì lần sau gặp chuyện như này phải tránh xa ra chứ, đừng có dại dột mà lao vào nữa! Em bị thương mới thấy vui sao?" Giản Vân Đình vẫn giận dữ cằn nhằn, nhưng rõ ràng trong giọng nói đã chất chứa nỗi xót xa.
Tuy vậy, anh vẫn nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo Lý Văn Thư, cẩn thận đỡ cô không để cô ngã. Còn về phía tên đàn ông phía sau, anh ta chỉ như một món đồ bỏ đi, bị Giản Vân Đình dùng một tay kéo lê.
Hai tên còn lại nằm dưới đất, sống c.h.ế.t ra sao chẳng còn quan trọng nữa. Chỉ cần giữ được tên cầm đầu là đủ.
Sau khi nỗ lực lắm mới đưa được cô về đến doanh trại, Giản Vân Đình cho người xử lý bọn côn đồ đã tấn công anh, còn mình thì tức tốc đưa Lý Văn Thư đến trạm y tế.
Đến nơi, lưng Lý Văn Thư đã thấm đẫm máu. Gương mặt nhỏ nhắn của cô cũng trở nên vô cùng tái nhợt. Nét mặt cô vốn đã cực kỳ cuốn hút, giờ lại càng thêm vẻ yếu đuối mong manh, khiến người khác không khỏi xót xa.
Mắt Giản Vân Đình đỏ hoe, anh không dám nhìn thẳng vào cô, lòng đầy sự hối hận. Giá như biết trước sẽ xảy ra chuyện thế này, lúc rời khỏi doanh trại anh đã phải cảnh giác hơn.
Lý Văn Thư lúc đó rốt cuộc đã nghĩ gì mà lại lao mình đến như vậy? Nghĩ đến đây, lòng anh chợt nhói lên, tràn ngập tự trách và áy náy. Anh cảm thấy bản thân thật vô dụng, ngay cả người phụ nữ mình yêu thương nhất cũng không thể bảo vệ.
Lý Văn Thư rất đau, nhưng cô cố gắng chịu đựng. Giản Vân Đình chắc chắn đang tự trách mình rất nhiều, nếu cô thể hiện sự đau đớn, nỗi dằn vặt trong lòng anh sẽ càng sâu sắc.
"Đoàn trưởng Giản, xin anh hãy ra ngoài chờ. Chúng tôi cần làm sạch và khâu vết thương lại."
Cô y tá bên cạnh nói. Dù sao Giản Vân Đình cũng là đàn ông, mà Lý Văn Thư cần cởi áo phía trên. Anh ở đây thực sự không tiện.
Giản Vân Đình đứng sững lại như trời trồng, không muốn rời đi chút nào, nhưng anh biết nếu còn chần chừ sẽ chỉ làm chậm trễ quá trình điều trị.
"Văn Thư, anh sẽ đợi em ở bên ngoài."
Lý Văn Thư gật đầu, mỉm cười: "Yên tâm đi, em ổn mà. Anh cứ chờ ở ngoài là được."
Giản Vân Đình gật đầu, sau đó mới rời khỏi phòng.
Cô y tá bên cạnh nhìn Lý Văn Thư, trong mắt hiện rõ vài phần tò mò. Cô ấy cũng là một trong những người thầm mến Giản Vân Đình, ban đầu khi biết anh có bạn gái, trong lòng cô ấy còn thấy thật uổng phí.
Sau khi gặp Lý Văn Thư, sự bất phục trong lòng cô ấy càng dâng cao. Cô chẳng qua chỉ có vẻ ngoài đẹp hơn người, còn lại chẳng có gì đặc biệt nổi bật.
Không ngờ một cô gái yếu đuối như vậy lại dám đỡ nhát d.a.o cho Giản Vân Đình. Nếu là cô ấy, chưa chắc cô ấy đã có đủ dũng khí như vậy.
Thế nên, lúc này, trong lòng cô y tá dâng lên sự tôn kính đối với Lý Văn Thư.
"Cô cố gắng chịu đựng nhé, lúc làm sạch vết thương sẽ đau lắm đấy." Cô y tá nói với Lý Văn Thư, cô gật đầu, cắn chặt răng. Cô có sợ đau không? Dĩ nhiên là sợ, sợ c.h.ế.t khiếp đi được. Nhưng nếu vết thương của cô có thể cứu được mạng Giản Vân Đình, thì dù có đau thấu xương, cô cũng cam tâm chịu đựng.