Kiếp Này, Ta Là Nữ Chính!

Chương 331

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Cô dứt khoát. Nếu đã không làm thì thôi, chứ đã làm thì cô đặt cả bàn tay lên đó.

Giản Vân Đình sững sờ tại chỗ. "Nơi đó" của anh cũng không thể kiểm soát được mà căng cứng lên.

Anh năm nay đã gần ba mươi tuổi, luôn sống rất giữ mình. Thi thoảng có nhu cầu sinh lý thì anh cũng chỉ tự mình giải quyết.

Vậy mà bây giờ, người phụ nữ mình yêu thích lại đang ngồi đối diện, còn chủ động làm những động tác như vậy. Nếu anh vẫn có thể kiềm chế được thì quả thật chẳng khác nào thái giám!

Giản Vân Đình không muốn tiếp tục kiềm chế nữa. Anh trực tiếp đặt tay mình lên tay Lý Văn Thư.

"Em... có thể giúp anh không?"

Giọng nói trầm thấp của anh vang lên, khiến trái tim Lý Văn Thư khẽ rung động. Nghĩ về những lần tình cảm ít ỏi giữa hai người ở kiếp trước, trong lòng cô bất giác dâng trào một khao khát mãnh liệt.

Cô muốn có được Giản Vân Đình. Mặc kệ cái gọi là "phụ nữ phải tự trọng" hay những điều tiếng xã hội khác, hiện tại cô không muốn bận tâm đến chúng nữa. Nếu có thể, cô muốn trở thành người phụ nữ của riêng Giản Vân Đình.

Khẽ ừ một tiếng, tay Lý Văn Thư bắt đầu di chuyển một cách thuần thục. Giản Vân Đình hít sâu một hơi lạnh. Những đường gân xanh trên trán anh cũng vì kiềm chế mà nổi rõ lên.

Không khí trong phòng như đặc quánh lại, căng như dây đàn, khiến Lý Văn Thư không khỏi loạn nhịp. Động tác tay của cô cũng vì thế mà nhanh hơn vài phần.

Giản Vân Đình nhắm nghiền mắt lại, cúi thấp người, lặng lẽ tận hưởng khoái cảm đang dâng trào.

Lý Văn Thư làm như vậy một lúc lâu, cảm thấy việc cách qua lớp quần thật sự quá bất tiện. Cô bèn dứt khoát kéo khóa quần của anh xuống, bàn tay cũng thuận thế chui thẳng vào trong.

Hành động táo bạo này khiến Giản Vân Đình không nhịn được mà run rẩy cả người.

Khi thực sự chạm vào, cả hai đều chìm vào một cảm giác cuồng loạn, khao khát không ngừng.

Lý Văn Thư không nói gì, bàn tay cô vẫn tiếp tục di chuyển nhịp nhàng. Giản Vân Đình cũng thật mạnh mẽ, phải sau một thời gian dài anh mới trút bỏ được sự kìm nén.

Khi cảm xúc trào dâng đến đỉnh điểm, Giản Vân Đình khẽ rên một tiếng. Âm thanh ấy khiến Lý Văn Thư như bị cuốn vào một cơn lốc cảm xúc mãnh liệt.

Giản Vân Đình lấy lại tinh thần, phát hiện tay Lý Văn Thư đã vấy bẩn vì mình. Khuôn mặt anh lập tức đỏ bừng, nóng ran.

"Xin lỗi em, anh không cố ý."

Nói xong, anh vội vã đứng dậy lấy khăn giấy, cẩn thận lau sạch cho Lý Văn Thư, sau đó còn chu đáo lấy nước cho cô rửa tay thật sạch.

Lúc này, trong lòng Giản Vân Đình dâng lên một chút hối hận. Mặc dù cảm giác vừa rồi rất tuyệt vời, nhưng anh lại thấy mình như đang bất kính với Lý Văn Thư.

Anh không muốn Lý Văn Thư phải cảm thấy khó chịu hay bị tổn thương.

"Văn Thư, anh xin lỗi em, anh không nên..."

Giản Vân Đình nói với giọng điệu dịu dàng, tràn đầy vẻ hối lỗi.

Lý Văn Thư mỉm cười, trấn an anh: "Anh không cần phải xin lỗi em. Là em muốn làm vậy mà. Chúng ta là người yêu của nhau, em giúp anh cũng là chuyện bình thường thôi."

Nói rồi, cô còn tinh nghịch nháy mắt với anh một cái.

Nhìn khuôn mặt rạng rỡ của cô, Giản Vân Đình cũng không nói gì thêm, nhưng trong lòng anh thì không ngừng hồi tưởng lại cảm giác vừa rồi.

Những năm qua quả thật như sống uổng phí. Giờ đây anh chỉ muốn nuốt chửng Lý Văn Thư, muốn hòa tan cô vào trong chính mình.

"Vậy em có cần anh giúp lại không?"

Lý Văn Thư đỏ bừng cả vành tai, cô lườm anh một cái đầy ý trách móc.

"Nếu anh còn nói nữa, em sẽ đánh anh đấy!"

Giản Vân Đình khẽ bật cười hai tiếng, sau đó liền vòng tay ôm chặt lấy Lý Văn Thư.

Vừa ôm cô lên, anh mới sực nhớ ra Lý Văn Thư đang bị thương.

"Em có đau không?"

"Không đâu, em không yếu đuối đến mức đó."

Hai người vừa ôm nhau vừa thì thầm tâm sự. Ngoài cửa sổ, trời đã ngả tối hẳn.

Lý Văn Thư nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên khẽ bĩu môi.

"Vân Đình, em muốn được ngủ cùng anh đêm nay, không muốn đến chỗ của đoàn trưởng Chu đâu."

Lời cô nói đúng thật là nỗi lòng của Giản Vân Đình.

Anh cũng vô cùng muốn được ngủ cùng cô. Dù không làm gì cả, chỉ ôm nhau thôi cũng đã đủ mãn nguyện rồi.

Nhưng anh không thể làm vậy. Trong doanh trại có quá nhiều người dòm ngó, nếu không cẩn thận sẽ ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của Lý Văn Thư mất.

"Ngoan, nghe lời anh nhé. Lát nữa anh sẽ đưa em về, rồi mai anh sẽ đến tìm em ngay."

Kiếp Này, Ta Là Nữ Chính!

Chương 331