Kiếp Này, Ta Là Nữ Chính!

Chương 339

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Giản Vi Dân liếc nhìn vợ, nhưng cũng không hề châm chọc hay buông lời khó nghe.

"Dù sao thì bà hiểu ra là được rồi. Con bé thật sự rất tốt. Huống chi, dù sao cũng là con gái, hôm nay nếu không có con bé giúp đỡ, không biết sẽ xảy ra chuyện lớn thế nào. Lần này chúng ta mắc nợ con bé một ân tình rất lớn."

Cứu mạng là một ân tình trời biển, Trương Thục Phân cũng thấu hiểu điều đó. Nhưng Lý Văn Thư không vì chuyện này mà dùng đạo đức ràng buộc hay gây áp lực cho gia đình họ. Nếu không phải bà kiên quyết yêu cầu cô nhập viện, thì có lẽ cô gái này đã về nhà từ hôm nay rồi.

Càng nghĩ như vậy, lòng Trương Thục Phân càng thêm yêu mến Lý Văn Thư, ấn tượng về cô gái ấy càng lúc càng tốt đẹp hơn.

Giản Vân Đình lại có một giấc mơ vào buổi tối, trong mơ lộn xộn toàn những đoạn hình ảnh vụn vặt và đứt đoạn. Khi tỉnh dậy, anh lại mướt mồ hôi lạnh. Nghĩ về nội dung trong giấc mơ, lòng anh lại dần nặng trĩu, càng thêm tin tưởng vào lời của Vương Mạn Ni.

Cảm xúc phức tạp là điều không thể tránh khỏi. Dù sao thì chuyện này cũng chẳng ai có thể bình tĩnh mà đối mặt được. Nhưng hiện giờ anh lại tuyệt đối tin tưởng Lý Văn Thư, hai loại cảm xúc đan xen vào nhau, nhất thời anh không biết phải làm sao cho đúng.

Lúc này, anh vẫn chưa hề hay biết chuyện Lý Văn Thư nằm viện. Anh nghĩ rằng cô về rồi thì cũng phải gọi cho anh một cuộc chứ, vậy mà cô nhóc này thật vô tâm, đợi mãi chẳng thấy một cú điện thoại nào cả.

Vì vậy, sáng sớm hôm sau, anh gọi thẳng cho cô. Vừa gọi mới biết Lý Văn Thư lại gặp chuyện, vì cứu mẹ mà bị thương. Lòng anh đau xót không nói nên lời.

Hiện tại, Lý Văn Thư đang nằm viện, không liên lạc được với cô, anh đành phải đợi cô ra viện rồi tính tiếp.

Đang ngồi đó ngẩn ngơ suy nghĩ, thì bị lãnh đạo gọi đi. Hóa ra cấp trên có một nhiệm vụ khẩn cấp cần anh thực hiện ngay lập tức.

Lúc này, anh cũng không kịp nghĩ đến chuyện khác nữa, đành tập trung toàn bộ tinh thần vào nhiệm vụ quan trọng trước mắt.

Lý Văn Thư dưỡng thương trong bệnh viện hai, ba ngày. Cuối cùng cô không chịu nổi nữa, vết thương ở lưng hai ngày nay rất ngứa, chắc đang lên da non. Mỗi tối đi ngủ cứ ngứa ngáy khó chịu khiến cô trằn trọc không yên.

Ra viện xong, việc đầu tiên Lý Văn Thư làm là gọi điện cho Giản Vân Đình.

Gọi đến mới biết anh đã đi làm nhiệm vụ, lòng cô có chút hụt hẫng và thất vọng, nhưng không còn cách nào, đành phải về nhà.

Về đến nhà, Lý Văn Phương kể lại tình hình gần đây ở cửa hàng. Doanh thu tuy không cao như khi Lý Văn Thư trực tiếp quản lý, nhưng cũng không tệ. Mấy người bây giờ cũng đã biết cách bán hàng tạm ổn rồi.

Cô ấy còn mang sổ sách gần đây cho Lý Văn Thư xem qua. Lý Văn Thư cũng không qua loa đại khái, cô lấy sổ sách xem kỹ một lượt, chắc chắn không có sai sót, mới lên tiếng khen ngợi.

"Tốt lắm, rất khá, Văn Phương ngày càng giỏi giang rồi đấy."

Vừa dứt lời, Trương Tĩnh Mỹ xách túi trái cây bước vào. Mấy ngày nay cô ấy đến thành phố kế bên lấy hàng vì cửa tiệm sắp hết đồ, lúc đó Lý Văn Thư vẫn chưa về nên cô ấy tự mình lo liệu mọi việc.

Vừa hay tin Lý Văn Thư bị thương, cô ấy lập tức có mặt ngay.

Thấy dáng vẻ xanh xao của Lý Văn Thư, Trương Tĩnh Mỹ không khỏi khẽ nhíu mày, ánh mắt đầy vẻ xót xa.

Lý Văn Thư chẳng khách sáo gì, cứ thế thò tay vào túi lấy một quả chuối bóc vỏ ăn ngon lành.

"Chuối này cậu mua ở đâu thế? Ngon thật đấy."

"Nếu ngon thì lần tới tôi lại mua cho cậu. Dạo này đừng ra cửa hàng làm gì, cứ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng sức khỏe lại đi."

Lý Văn Thư gật đầu: " Đúng rồi, tôi có chuyện muốn hỏi cậu, gần đây Giản Tâm Nhu đi học có làm khó dễ cậu không?"

Trương Tĩnh Mỹ im lặng một lúc, làm khó dễ thì chắc chắn có, nhưng cô ấy thấy chẳng có gì to tát, chỉ là rủ rê vài cô bạn tẩy chay cô thôi. Nếu là trước đây, Trương Tĩnh Mỹ sẽ để ý, nhưng bây giờ thì không. Hiện tại cô ấy có những việc riêng cần làm, chuyện trường lớp chỉ là vặt vãnh, cô ấy không bận tâm nhiều, dù sao cũng đâu phải tổn thương thật sự.

Kiếp Này, Ta Là Nữ Chính!

Chương 339