Giản Tâm Nhu tin rằng chỉ cần cô ta kiên quyết không thừa nhận, Hứa Đông cũng chẳng thể làm gì mình. Càng nghĩ, cô ta càng thêm vững dạ.
Cô ta cúi đầu, người khác không thấy được vẻ mặt của cô ta, nhưng nghe giọng nói có chút lạc đi: "Hứa Đông, tôi không biết tôi đã làm gì để cậu vu oan cho tôi như vậy. Nhà tôi đâu thiếu tiền, làm sao có thể lấy đồ của cậu được?"
Nghe đến đây mà Giản Tâm Nhu vẫn không chịu thừa nhận, lại còn có người bênh vực cô ta, Hứa Đông giận sôi người.
Cô ấy hừ lạnh một tiếng, vươn tay định lục lọi ngăn kéo của Giản Tâm Nhu: "Ai mà biết cậu nghĩ gì. Có đồ hay không, kiểm tra là biết ngay."
"Cậu đừng động vào đồ của tôi!"
Lúc này, Giản Tâm Nhu không còn giữ được vẻ yếu đuối thường ngày nữa, cô ta vội vã chụp lấy tay Hứa Đông.
Hành động gấp gáp này càng củng cố niềm tin của Hứa Đông rằng món đồ của mình đang nằm trong ngăn kéo của Giản Tâm Nhu.
Cô ấy nghiến chặt môi, mặc kệ tay đau, tiếp tục đưa tay vào ngăn kéo. Lần này, cô ấy liền lôi tuột mọi thứ ra ngoài, bất chấp chạm phải thứ gì.
"Hứa Đông, cậu là người thế nào vậy!"
Nam sinh đứng bên cạnh luôn bênh vực Giản Tâm Nhu không nhịn được, định lao tới giúp cô ta.
Kết quả, ngay sau đó, mọi thứ trong ngăn kéo của Giản Tâm Nhu rơi vương vãi xuống đất.
Một chiếc áo trắng rơi xuống sàn vô cùng rõ ràng, không chỉ vậy, còn có cả chiếc áo len màu vàng.
Hứa Đông vừa nhìn đã nhận ra ngay đó là đồ của mình.
Hiện trường im lặng trong giây lát, các bạn nữ đứng sau Hứa Đông nhìn Giản Tâm Nhu với ánh mắt đầy khinh bỉ.
"Người và tang vật đều đã rõ rành rành."
Hứa Đông nhặt hai chiếc áo lên, phủi bụi, nói một câu.
"Không phải tôi làm, tôi cũng không biết tại sao chiếc áo lại ở trong ngăn kéo của tôi!"
Giản Tâm Nhu thấy mọi chuyện đã lộ ra, liền lập tức tìm cách đổ lỗi. Cô ta vội trưng ra vẻ mặt hoảng sợ, nhìn quanh các bạn nam.
Cô ta biết rằng nhờ cậy các bạn nữ sẽ chẳng có tác dụng, nên nhắm thẳng vào những người vừa đứng ra bênh vực mình.
Những nam sinh vốn còn chút nghi ngờ, nhưng khi thấy ánh mắt của Giản Tâm Nhu, lòng tự tôn của họ trỗi dậy ngay lập tức, đứng chắn trước cô ta, nói với Hứa Đông: "Ai mà biết được các cậu có cố tình hợp tác với nhau để hãm hại Tâm Nhu không? Cô ấy ngây thơ như thế, làm sao có thể nghĩ đến những chuyện xấu xa như vậy!"
"Tôn Cường, cậu bị bệnh à?"
Một nữ sinh không nhịn được lên tiếng mắng cậu ta.
Tôn Cường vẫn một mực khẳng định rằng chuyện này không phải lỗi của Giản Tâm Nhu.
Giản Tâm Nhu úp mặt xuống bàn, hai tay ôm lấy mặt, bờ vai run lên bần bật vì khóc: " Tôi không làm những việc này, tại sao các cậu lại vu oan cho tôi như vậy? Chỉ vì tôi là học sinh mới sao? Mỗi chiếc áo của tôi đều mấy chục đồng, sao tôi có thể thèm áo của cậu!"
Thái Hà nhìn Giản Tâm Nhu với ánh mắt đầy khinh bỉ: "Ai mà biết được vì sao, có người đơn giản là tay chân không sạch sẽ thôi!"
Cô ấy từ lâu đã không ưa Giản Tâm Nhu, ngày nào đến trường cũng không thấy cô ta học hành, chỉ luôn quay lại nói chuyện với các nam sinh ngồi sau, cười nói vui vẻ, còn đối với các bạn nữ thì lại hờ hững.
"Áo của tôi đều có nhãn hiệu đặc biệt, cậu đổi xong tôi liền nhận ra ngay. Đồ kém chất lượng như thế mà cậu cũng dám lấy ra, coi tôi là kẻ mù à?"
Hứa Đông lạnh lùng đáp, đồng thời cúi đầu vuốt ve hai chiếc áo của mình. May mà tìm lại được, chứ nếu mất đi thì có khi cô ấy tiếc đến mức bỏ cả cơm.